Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 135: Chương 135




Hai chú cháu ra sức dồn vào, người xẻng người cuốc, cố gắng lật chiếc nắp quan tài có chất liệu kì dị này ra.

“Cậu chủ... Tôi nghĩ sắp gãy cán cuốc...”

“Thử thêm một chút nữa thôi chú, hồi nãy có dịch nó đi được một tẹo rồi.”

Hoàng cùng chú Hải mồ hôi mồ kê nhễ nhại, họ cố gắng nhích từng chút từng chút một.

“Kétttt....”

Tiếng nắp quan tài lê trên phần thân của nó thực chói tai.

“Bật nắp quan tài rồi, chú, mau vứt cuốc ở đó, lùi ra phía sau con.”

Chú Hải không kịp nói câu nào, vội vàng làm theo lời Hoàng. Còn phần Hoàng, tự biết chính mình không thể khinh suất, cũng liền ngay lập tức lùi ra phía sau ba bước.

Im lặng hồi lâu, cả hai đều nhìn lại phần quan tài mới mở.

Không có một loại côn trùng hay khí độc gì bay ra từ trong đấy.

Hoàng nhanh tay lấy chiếc khăn tay ra, đem bịt chặt mũi của mình, cẩn trọng bước lại từng bước tới, tay còn lại vẫn cầm đèn.

Chầm chậm nghiêng đầu vào phía bên trong, ghé đèn vào, cậu quan sát một lát rồi nhăn mặt.

“Trong đây có một chiếc hộp gỗ.”

“Hộp gỗ sao?”

“Dạ. Giờ con đem ra ngoài để mở nó. Chú đừng lại gần.”

“Tôi biết rồi.”

Hoàng vẫn thật cẩn thận, đưa tay vào bên trong quan tài, nhẹ nhàng lấy chiếc hộp gỗ đó ra.

Chiếc hộp gỗ, đen sì, sáng bóng, không một bụi bẩn vấn tạp vào màu đen huyền bí của nó, phía đầu nắp là các hình thù khảm ngọc, hình rồng, có một cặp tiên đồng ngọc nữ đứng nô đùa với nhau.

Nhìn sơ bộ chính ra phải giống như một món đồ cổ quý hiếm, thật sự đẹp đẽ.

“Cái hộp này đem bán đồ cổ phải khối tiền. Cậu nhìn đi, đã khảm ngọc trai to như thế, lại còn là gỗ lim cổ thụ, chạm trổ không thể nào nói một câu chê trách được.”

“Là gỗ lim hả chú?”

“Ừ. Tôi nhìn vào là biết ngay. Vì nhà tôi vẫn còn chiếc gụ lim từ thời ông nội để lại cơ mà.”

“Dạ.”

“Với cả, để tôi đoán xem, hộp lim nhỏ mà tinh cảo đẹp đẽ thế này, chắc có đựng trang sức hay đồ đạc kim loại đắt tiền không nhỉ?”

“Cháu nghĩ là có.”

Hoàng xoay xoay cái hộp, nhìn ngang ngó dọc, bất chợt cánh tay dừng khựng lại.

“À mà chắc không đâu ạ.”

“Hả?”

“Cháu nghĩ trong đấy không phải là chiếc hộp bình thường, chú lấy cho cháu con dao để cháu phá chốt nó đã.”

“Được.”

Chú Hải gật đầu, đưa con dao ngay cho Hoàng. Cậu từ từ đặt cái hộp xuống đất, khuôn mặt nhăn lại vì nghiêm túc, chú Hải bên cạnh cũng thực sốt sắng, đứng tới đứng lui.

Hoàng tự nhủ mình phải cẩn trọng, thực sự cẩn trọng. Chiếc hộp này, không phải hộp gỗ bình thường.

Phía dưới đáy hộp có khắc hình âm dương bát quái.

Âm dương bát quái, phong thuỷ bát quái...

“Cạch” một tiếng, chiếc then cài của hộp khi nãy thật chắc chắn, nay đã bị bung ra bởi lực tác động từ lưỡi con dao trong tay Hoàng. Khi vừa nghe tiếng, Hoàng lập tức để lùi chiếc hộp ra phía xa. Thấy không có động thái từ bên trong, cậu mới ghé đầu vào.

“Quả nhiên...”

Chú Hải một bên tò mò, cũng thực nhanh mắt nhìn vào phía bên trong.

“Ca... Cái gì thế kia?”

Một hình nhân nạm vàng nhỏ bé được đặt ngay thẳng giữa chiếc hộp, phía sau gáy nó là một lá bùa với những dòng chữ ngoằn ngoèo màu đỏ, nhưng lá bùa vàng cùng kí hiệu đã bị hoen ố theo thời gian, tại thành một thứ loang lổ xấu xí ghê rợn.

“Kim hoá ra, là cái này ư?”

Hoàng nhếch môi cười, lại nhìn sơ qua dòng kí hiệu ố nhoè, miệng lầm bầm.

“Cấp cấp như luật lệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.