Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 144: Chương 144




Cậu quay ra phía tủ quần áo, tính lấy thêm một vài thứ, bỗng tay khựng lại ở phía ngăn kéo.

Giao Linh, nguyên khí vẫn đang ở trong con búp bê.

Hoàng bối rối không biết phải giải quyết vấn đề này làm sao cho vừa ý. Lần trước có hỏi ý kiến lão Long, lão bảo lão không quan tâm đến vấn đề này. Chuyện ai người ấy tự đi mà giải quyết. Lão không muốn trong nhà lão có chứa chấp quỷ sai pháp lực mạnh. Cậu tuỳ ý vứt nó đi đâu thì đi.

“Thật sự là vừa hói vừa độc ác.”

Nhắc đến chuyện này, Hoàng đều nhếch môi híp mắt khinh bỉ, thốt ra câu đấy.

Suy đi tính lại một hồi, giải pháp duy nhất là để con búp bê này ở lại. Thầy Long đã từng nói, Giao Linh chỉ cần tu dưỡng trong con búp bê này, hấp thụ linh khí trời đất, ngày này qua ngày khác, cho tới khi thu thập đủ năng lượng của mình cần, lập tức liền có thể phục hồi pháp lực lẫn kí ức quỷ sai, tự động vứt bỏ vỏ bọc là con búp bê kia, trở về với âm ty.

Đúng vậy. Nếu như thế Giao Linh và Hoàng sẽ không bao giờ phải gặp mặt nhau nữa.

Hoàng cẩn trọng đặt lại con búp bê ngay ngắn vào trong góc ngăn kéo, miệng lầm bầm.

“Giao Linh, nếu em có nghe được, thì cho anh xin lỗi. Anh nhất định không phải có ý xấu rũ bỏ trách nhiệm bảo vệ em. Anh xin lỗi. Tất cả là đều là muốn tốt cho em mà thôi. Khi nào khôi phục pháp lực, đừng ghi thù anh là được. Cảm ơn Giao Linh đã giúp đỡ anh trong thời gian anh về đây dưỡng vết thương nhé.”

Ế...

Bỗng dưng Hoàng ngượng ngượng khuôn miệng. Nếu không phải hiểu rõ sự tình, người ngoài nghe được lại tưởng lời của tên sở khanh nào vặt hoa chán chê xong quay sang rũ bỏ thì khốn.

Hoàng tặc lưỡi, ngán ngẩm lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bà Châu lên phòng gọi Hoàng dậy, phụ con sắp xếp đồ đạc, rồi kêu xuống ăn sáng. Hoàng không lười biếng như mọi ngày, khăn gói quả mướp, ba lo quần áo đầy đủ sẵn sàng, chào mẹ rồi bước lên xe khởi hành.

“Con chào chú.”

“Ừ. Chào cậu.”

Chú Hải ngồi phía trước lái xe, suốt cả chặng đường đi, chú không ngừng cảm thán về vụ mộ cổ phía bên trong rặng tre dốc Lĩnh.

“Tôi thực sự không thể tin được, có ngày lại được nhìn thấy mộ cổ, lại còn được ở cạnh pháp sư phá trận đồ oai phong lẫm liệt như thế này.”

“Ha ha. Vâng.”

“Cậu chắc lúc ấy đang bận nhắm mắt làm phép, chứ cái cảnh trời đang nắng không gợn mây mà bỗng dưng thắp năm ngọn nến liền đổi gió, giống như phim viễn tưởng ấy.”

“Chú cứ nói quá. Với cả chú này, chuyện ngôi mộ cổ chú đừng có nói với ai, kẻo họ biết được hoá phiền.”

“Cậu cứ yên tâm. Tôi giữ kín bí mật mà.”

“Thế thì con không lo rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.