Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 147: Chương 147




Lão Long tức giận đến xì khói. Thằng đệ tử này, bình thường không gặp nó thì thấy nhớ nhớ, đến khi nói chuyện với nó thì chỉ có tức điên chứ tuyệt nhiên không bao giờ ổn tâm cho được.

“Thôi nào Thôi Chấn Long của con ơi, tức giận sẽ khiến cho tóc dễ rụng đấy. Thầy đừng giận nữa.”

“Thầy mày mà thèm giận mày à?”

“Đấy, thế là không giận nhé.”

Ông Long chỉ biết cáu giận ngồi im. Lại trúng kế của thằng quỷ này tiếp.

“Thế nào? Về thăm nhà xong có gặp chuyện gì, kể lại cho thầy nghe. Lắm lúc thấy mày gọi cho thầy mà sốt hết cả ruột cả gan.”

“A, không biết nên kể cho thầy nghe chuyện gì trước tiên nhỉ? Chuyện Cẩm Giang mù quáng vì yêu mạo danh Thành Hoàng nhé, hay vụ mộ cổ trong rặng tre nhỉ? A, vụ Giao Linh đi...”

“Từ từ, từ từ thôi. Cứ nhấp nha nhấp nhổm lên nói linh tinh thế kia...”

Hoàng cười hì hì. Cậu kể lần lượt những thứ mình đã phải trải qua trong đợt về quê vừa rồi.

“Giao Linh kia... Vẫn ở nhà mày à Hoàng?

“Vâng. Tại con không biết giải quyết như thế nào cho đôi bên vẹn toàn, nên đành phải để lại, giúp thì giúp cho trót, cho đến khi Giao Linh thu hồi lại được pháp lực thì coi như chấm dứt.”

Hoàng cười cười, thấy biểu hiện của thầy Long có vẻ suy tư.

“Mấy cái vết thương lần dụ tinh phách Giao Linh về nhà đã lành lại chưa?”

“Rồi này thầy.”

Hoàng nghe xong, hí hửng xoè bàn tay ra cho lão Long xem.

“Cái gì thế kia? Cánh tay lại mới bị âm khí xâm nhập vào?”

“Vâng. Sao thầy biết?”

Hoàng nghe thầy Long nói xong, liền rút cánh tay lại, ngạc nhiên hỏi.

“Các mạch máu ở cánh tay vẫn không thực sự lưu thông hoàn toàn, chúng vẫn đang cố gắng tuần hoàn điều độ để trở về nguyên trạng. Sắc tố da ngả màu xanh xao, nhìn rất khác so với da người dương, chứng tỏ là đã bị nhiễm âm khí. Bị nhiễm âm khí lúc nào?”

“Thầy, hôm qua con mới phá được một trận đồ phong thuỷ...”

“Ừ. Mày mới nói thôi, chưa kể.”

“Vâng... Thực ra... Con bị hình nhân chủ trận tấn công, nên lúc không cẩn thận để âm khí vào người.”

“Vớ vẩn. Nếu âm khí xâm nhập vào tận cánh tay, thì ít nhất người phàm phải mất ba ngày mới có biểu hiện của sắc tố da như thế này.”

“Ơ, con nói thật, sao thầy không tin con nhỉ?”

Ông Long nhìn đi nhìn lại.

“Vẫn thấy không đúng. Thử kể lại tường tận thầy mày xem nào.”

Hoàng nhíu mày, phân vân không biết có nên nói chuyện về Cao Tuệ Mẫn hay không.

“Thực ra, lần con mới về nhà, con đã gặp một người...”

“Là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.