Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 153: Chương 153




Hoàng bước về phòng, trong lòng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Thầy cũng cảm nhận được sự kì lạ từ gốc cây liễu kia?”

Chắc chắn rồi...

Xét đi xét lại, sự việc ngày hôm đó xảy ra Hoàng cũng đã nghĩ thật kĩ, cuối cùng nhờ vào số hiểu biết thời gian gần đây, phát hiện ra một số điểm kì quặc.

Vậy ra trong trường đồn đại có ma quỷ dưới gốc cây liễu là có thật.

Hoàng ngồi lên giường, không nói không rằng, càng không dám nghĩ đến nữa, đưa tay phải đặt lên lồng ngực trái, vâm bàn tay từ dưới lên, cảm nhận được vết sẹo đang phập phồng cùng lồng ngực. Vết sẹo này đã trở thành một phần của cơ thể cậu, của con người cậu, và cuộc đời cậu nữa.

Mỗi khi đi tắm hay thay đồ, mỗi khi nhìn xuống vết sẹo ấy, Hoàng luôn tự nhủ đừng bao giờ ngu ngốc thêm một lần nào hết.

Một lần là quá đủ cho mãi mãi sau này.

Kẻ giết người cùng tình nhân của gã vẫn chui lủi, chưa có một chút thông tin nào về bọn họ. Không hiểu phía cảnh sát truy nã kiểu gì, ngoài lệnh truy nã được phát ra từ cơ quan chức năng, một nhóm người được bà Châu cử đi tìm cũng bặt vô âm tín. Thông tin duy nhất hiếm hoi mà họ có được là chúng vẫn đang ở khu vực núi Tây Bắc, điều mà mọi người lo sợ là, rất có thể chúng đang tìm cách vượt biên sang bên kia biên giới.

Hoàng ngồi bật dậy, cậu không muốn nhớ, càng không muốn nghĩ đến nữa. Gieo nhân nào ắt gặp quả nấy. Chúng có thể thoát được pháp luật dương gian, nhưng không đời nào âm ty lại để cho chúng yên.

Sau buổi cơm tối là đến giờ trà đạo của mợ Liên và lão Long.

Hoàng đi từ nhà trên xuống khu nhà dưới để nghỉ ngơi, nào ngờ thấy hai người ăn bánh uống trà đàm đạo, mợ khẽ cười cười, thầy Thôi Chấn Long bình thường vô duyên với cả không bỗ bã như thế, lại cũng đưa trà lên miệng nhâm nhi thưởng thức, thi thoảng còn bồi thêm vài câu cho cả hai nhìn nhau cười phá lên.

Đây là không gian riêng tư của hai con người này từ lúc mới cưới nhau?

Ai... Ai đấy? Thầy tôi bị ma nhập à?

Hoàng ở trong căn nhà này suốt mấy tháng trời, nhận ra mình quá lạc hậu. Không hẳn, là do cậu quá ham chơi, cứ ăn xong lại leo tót lên giường nằm chơi điện thoại.

“Anh Hoàng...”

“Hả?”

Cái Ngọc đứng đằng sau cậu từ bao giờ. Cô lấy tay khều khều Hoàng nói thỏ thẻ.

“Bố mẹ em lúc nào chả vậy, anh không nhớ à?”

“Ơ kh... À, biết, biết mà.”

Hoàng hãi đầu luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.