“Khụ khụ khụ...”
Long ho một hơi dài, như muốn nổ cổ họng, cảm giác bỏng rát lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.
“Anh thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”
Ngri lo lắng đến tái cả mặt mày, lấy tay vuốt vuốt lưng anh. Long xua xua tay ra ý bảo không cần.
“Không sao đâu. Chắc do tác dụng phụ của thuốc nên người anh khá là nóng.”
“À, đúng rồi. Thường người khác uống cũng thế mà. Anh nằm nghỉ ngơi một lát là ổn định lại ngay.”
Ngri thở phào lại, nếp nhăn giữa hai lông mày cũng giãn ra.
“Em bảo này, anh uống thuốc này, tối nay trăng rằm sáng rõ, anh nhớ ra đấy ngồi một lát, hẵng quay vào lán nhé.”
“Sao... Sao thế? Thuốc mà cũng phải hấp thụ à?”
“Vâng. Tục truyền thống của bản làng em rồi. Ra ánh sáng mặt trăng, dễ lưu thông thuốc hơn.”
“Ừm. Anh nhớ rồi.”
Long gật gật đầu, rồi ngồi dựa đầu vào thành giường, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Ngri.
“Anh...”
“Này, cô bé người nhà bị sốt ơi?”
Sen đi ra ngoài lán bên cạnh, nhìn ngang ngó dọc một hồi tìm người, cắt ngang lời của Long định nói với Ngri.
“Dạ?”
Ngri bên phía lán này cũng hô lên, nghiêng đầu ra nhìn lại. Sen thấy vậy thì tròn mắt.
“Hai người sao lại ở cùng một chỗ với nhau thế kia?”
“A, đây là hôm trước Liên có dẫn tôi đi khám bệnh trong làng, đại đội khi ấy thì hết quân lương, nên Liên mới nhờ trưởng bản dạy cho tôi cách đi rừng để về truyền đạt lại cho anh em. Người dạy tôi là Ngri, cô bé này...”
“Đây là Ngri?!”
Sen lại một lần nữa cắt ngang lời của Long. Với bản tính không thể che giấu cảm xúc ra bên ngoài, Sen ngạc nhiên, giật mình thấy rõ. Trong đầu Sen đang nhớ lại lời của Liên khi trước.
Thực ra thì...
Ôi trời ơi...
“Em là Ngri hả? Được rồi, mau ra ngoài đây nói chuyện với chị.”
Sen thu lại bản mặt hốt hoảng hồi nãy, túm tay Ngri ra khỏi ghế đang ngồi, mặc kệ Ngri thái độ phản ứng ra sao.
Long khó hiểu nhìn hành động của hai người họ.
“Chị, chị thả em ra.”
Ngri nhăn mặt lại, giãy tay, kéo hết sức ra cho Sen phải buông tay mình, Sen lúc này cũng đã thả tay Ngri ra, đanh mặt lại nhìn cô.
Cổ tay Ngri đỏ ửng lên, hằn vết năm ngón tay xung quanh của Sen.
“Chị này, chị làm gì thế?”
Sen híp mắt lại nghi hoặc người trước mặt, cười khẩy.
“Nào. Sok không bị bệnh gì hết. Bọn chị không có khám ra bệnh gì. Chỉ là bị sốt do một loại lá rừng gây ra thôi.”
“Sao... Sao... Chị này, em thấy Sok ốm, nghe lời ama, em tới đây đưa thuốc...”
Ngri trợn mắt, mặt tái lại, mắt liếc liên hồi, lắp bắp biện minh.