Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 18: Chương 18




“Mời mọi người uống nước.”

“Dạ vâng...”

Bầu không khí xung quanh chìm hẳn xuống, thầy Long đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà, rồi dừng lại rất lâu ở phía bàn thờ gia tiên, lão uống một ngụm trà nhấp giọng.

“Sự việc hôm nay vẫn tái diễn như mọi lần đúng không?”

“Phải, mỗi ngày con bé đến đây, đều có những hành động như vậy...”

“Đến bây giờ là ngày thứ bao nhiêu con bé làm loạn rồi?”

“Cũng tầm non nửa tháng rồi thầy ạ. Mong thầy giúp đỡ cho.”

“Trước tiên tôi cần làm rõ, thực là hơi có một chút riêng tư, gia đình mình, có sổ ghi chép dòng họ hay không? Nếu có có thể cho tôi mượn một chút...”

“Được, để tôi đi lấy.”

Người đàn ông chủ nhà ngồi dậy, đi vào trong phòng. Một lát sau xuất hiện cùng với quyển sổ rất to, rất dày. Có lẽ là mới được ghi chép, làm mới lại.

“Gia đình chúng tôi thuộc dòng dõi của cụ tổ, là một quan võ phụng sự ở thời nhà Hậu Lê. Dòng họ tôi là một gia tộc lớn mạnh lắm, cụ tổ có hai người con, một gái yểu mệnh, mất năm 16 tuổi, còn một đích tôn, thi đỗ kỳ thi Hương...”

“Dừng lại đã!”

Thầy Long đang chăm chú lắng nghe, nhận thấy có điểm bất thường, vội kêu dừng lại.

“Có vấn đề gì sao hả thầy?”

Hoàng băn khoăn, cậu có thấy gì đâu?

Thầy Long khẽ gật gật, quay sang nói ông chủ nhà.

“Làm phiền ông, giở giúp tôi xem, con gái 16 tuổi của ông tổ, vì sao lại mệnh yểu? Do bệnh tật gì? Trong đấy có ghi chép sự việc hay không?”

“Tất nhiên rồi, đây là đích nữ, nhất định có ghi.”

Người kia vội cầm chiếc kính, giờ giở lật lật, cuối cùng có vẻ như là đã tìm ra.

“Đây rồi, lệnh ái Dâng thị, năm 16 tuổi, bị thủy đậu đột ngột rồi qua đời. Phát bệnh rồi mất, cả thủ tục mai táng, chỉ làm trong một đêm, người nhà ai cũng xót xa.”

Thầy Long đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.

“Được, cảm ơn ông đã giúp đỡ.”

Nói đoạn ông quay qua ông Hiệp và Hoàng, khoát tay ra dấu đi về.

Thầy Long và Hoàng về nhà, trước khi về còn dặn lúc ông Hiệp.

“Con gái ông có chắc chắn là đã bị một vong hồn nữ bám theo. Mà có lẽ, vong hồn ấy chính là của lệnh nữ Dâng thị kia...”

Ông Hiệp ngẩn người, dường như không tin vào tai mình.

“Sao có thể thế được, đã cách đây hơn một nghìn năm...? Liệu có thể?”

“Có thể.” - thầy Long đưa tay về phía Hoàng. Nhanh trí, Hoàng lấy chiếc lược gỗ lim ra ngoài.

“Đây là đồ vật tôi tìm thấy ở trong phòng con bé.”

“Đó... Đó là chiếc lược cổ tôi mới mua về, tặng con bé... Nó có vấn đề gì sao?”

“Chính xác... Chính vì nó có chất liệu là gỗ cổ quý hiếm, nhưng lại là những khúc gỗ đóng quan tài thời xa xưa. Mà cụ thể, chính là chiếc quan tài của Dâng thị, được moi lên từ đáy hồ Tây...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.