Lâm run rẩy toan lấy tay cầm chiếc túi thêu, người anh lúc này lâng lâng, có lẽ mùi hương trầm kì quặc ở trốn rừng núi khiến anh không quen.
Anh cẩn thận nhìn ra phía ngoài, đảm bảo không có ai, Lâm mở chiếc túi ra.
Một vật nhỏ bằng nửa nắm tay, được bọc bằng lá bùa màu vàng, chi chít những hình vẽ kì quái bằng mực đỏ. Lâm đưa lên mũi ngửi.
Ặc... Cái này là máu, không phải mực.
Trong lúc không cẩn thận, Lâm vô tình làm rơi một trong hai ngọn đèn cầy.
“Ai đấy?!?”
Cái gì?!?
Lâm giật mình cuống cuồng tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng không kịp, từ phía dưới chỗ của anh, nhìn qua vách nhác thấy có bóng người đang tiến vào.
Trốn ở đâu bây giờ?!?
Ngri đã tới vách thờ, vén ngay đống vỏ cây làm chăn kia, nghi hoặc nhìn vào bên trong.
Không có ai cả...
Cô nhìn khắp xung quanh, không có điều gì bất thường, như một kiểu an tâm, Ngri quay đầu toan đeo sọt đi ra ngoài. Nhưng đi đến nửa bước, cô liền khựng lại.
Tại sao tượng thần chim lại bị gỡ miếng nhiễu phủ đầu thế kia?
Ngồi đằng sau tấm bệ gỗ, Lâm nín thở chờ đợi từng khắc một.
Ngri bước một bước, hai bước lại ba bước, đi tới vị trí kia.
Cô với tay lên, lấy chiếc khăn rơi dưới đất, phủ lại lên đầu bức tượng.
“Mấy con sóc đáng ghét. Đã giăng phủ đầy kín như thế rồi, còn không chịu đi.”
Nói đoạn, Ngri lấy một nén nhang trầm kia, châm vào ngọn đèn cầy trước mặt. Cô nhắm nghiền mắt lại, lầm bầm thứ tiếng dân tộc của mình.
Lâm ngồi phía trong, nhất thời nghe không hiểu. Âm thanh kì quái kia cứ lặp đi lặp lại, anh nghe mà sởn hết cả da gà.
Cô gái kia còn rất trẻ, vai đeo sọt, tóc ngang thắt lưng, mắt phượng chưa cười đã cong như thế, đẹp nao lòng núi rừng, cớ sao phải cúi cổ bất chấp yêu đương với một người không yêu mình như tên Long cù lần kia là thế nào?
Cô gái trẻ kia là Ngri hay sao?
Thực sự là cuộc đời quá bất công, nhưng dù có đẹp thế nào, con gái anh thích cũng chỉ là con gái Kinh xinh đẹp duyên dáng như Liên thôi.
Lâm nghĩ đến lắc đầu nguầy nguậy.
Liên đang ngồi bên vách cạnh cùng già làng, sau khi kê thuốc đỡ ho cho ông, cô cũng chẳng biết nên làm gì. Bệnh này khám không ra, đột nhiên trở nặng hơn lần cô dẫn Long tới đây, chỉ cách có vài ngày, thật không lường trước được.
“Lần sau cháu tới thăm ông nữa.”
“Vâng. Khụ khụ... A hình như Ngri con gái tôi về rồi đấy.”
“Dạ?”
Liên há hốc. Chết rồi. Làm sao bây giờ?