Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 201: Chương 201




Trong lúc thầy mình đang còn loay hoay với các thủ tục kì quái làm lễ, Liên quay sang nhìn Long.

“Chị Sen, anh ấy đỡ hơn chút nào hay chưa?”

Sen lắc đầu.

“Từ tối hôm qua tới giờ, anh ta vẫn chưa tỉnh được. Không biết là có vấn đề gì không. Chứ chuyên môn y tế thì không có gì hết. Mạch lẫn huyết áp đều ổn định, đồng tử co giãn bình thường.”

“Vâng.”

Liên gật đầu, lại quay sang phía thầy mình.

“Nãy giờ thầy đã đọc kĩ lại tờ sớ cùng tấm bùa này rồi. Có lẽ không đáng nghi ngại chút nào đâu.”

Nói đoạn, ông lầm bầm một câu chú không rõ ràng, lại đặt một chiếc cốc nhỏ trước mặt, đưa lá bùa vào ngọn đèn dầu le lói từ tối qua, vừa đốt vừa nhỏ máu từ phía tay mình.

“Eo ơi ghê vậy. Cái gì của pháp sư cũng dùng máu để giải quyết hay sao?”

“Không phải ạ. Những trường hợp nào thật sự đặc biệt nghiêm trọng thầy em phải dùng để trấn áp hoàn toàn, nếu không sẽ không biết nó biến hoá kiểu gì nữa. Hồi bé em cũng có thắc mắc giống chị, nhưng cuối cùng thầy em bảo, máu pháp sư có khả năng trừ tà.”

“Thế à?”

Sen tậc lưỡi gật gù. Thế gian này thâm sâu thật, cô sống hai chục năm trời chẳng tin ma quỷ tâm linh, thế mà trải qua những chuyện này rồi mới biết, thứ mình tưởng có mà không, tưởng không mà lại hiện hữu.

“Lâm, lại đây đỡ đầu cậu ta cho tôi.”

Thầy Liên cầm thứ nước lỏng màu sẫm sóng sánh như chiếc chén nhỏ, chắc muốn cho Long uống.

Lâm rất nghe lời, chạy lại đỡ đầu của Long, thầy Liên lại phụ trách cho Long uống.

“Kì lạ nhỉ? Trước giờ chị tưởng thuốc tây là bách dược rồi, cái gì cũng có thể chữa khỏi nên mới học tới nó, ai mà ngờ được hoá ra mình nông cạn đến thế. Em hỏi thầy xem thầy có muốn nhận đệ tử không, để chị xin một chân.”

“Dạ không chị ạ. Thầy em bảo phái này chỉ nhận nam nhân làm chân truyền thôi.”

“Thế à? Tiếc nhỉ.”

Sen ngán ngẩm đứng cạnh Liên. Lúc này Lâm đỡ đầu xong cho Long, khuôn mặt nhợt nhạt bước ra.

“Hai người đừng có nói nữa. Tôi sao tự nhiên thấy mệt mỏi quá. Có thuốc đau đầu không cho xin một ít.”

“Đau đầu à? Á!”

Sen nhìn Lâm, tính hỏi đau thế nào, nhưng chợt phát hiện ra trên trán anh nổi gân xanh chằng chịt, giật mình hét toáng lên.

“Sao đấy?”

Thầy Liên nghe tiếng kêu của Sen liền chạy lại chỗ Lâm, Liên đứng cạnh cũng ngẩn người ra giật mình.

Ấn đường của Lâm bắt đầu tụ thành một vết bầm.

“Khụ... Khụ... Khụ...”

Đúng lúc này, ngay ở phía giường cắt ngang tình hình lại là tiếng ho của Long.

“Anh Long tỉnh rồi thầy ơi, hình như nôn ra máu!”

“Cái gì?”

Thầy Liên quay qua nhìn, vội vàng kêu lên.

“Con Liên mau đi ra khỏi chỗ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.