Giọng... Giọng nói? Giọng nói của thầy Liên làm sao lại kì lạ như vậy? Giống giọng của một thanh niên trẻ hơn là giọng của một người trung niên.
Con chim khẽ kêu lên một tiếng, nghiêng đầu về phía thầy Liên. Nó thực sự to lớn, một người một chim, một lớn một bé, trông thực mất cân xứng với nhau. Giống như kiểu chỉ cần nó giơ ra bộ vuốt của mình, lập tức sẽ đánh bại được con người bé nhỏ trước mặt.
Sen ngẩng đầu lên, há hốc miệng, chim gì thế kia?!? Giống phượng hoàng đất, nhưng lại là một phiên bản to hơn, đáng sợ hơn bình thường.
Vậy còn bà lão kia...
Cô mím môi, quay về phía Lâm xin ý kiến, Lâm lắc đầu, đôi môi tái nhợt mấp máy.
“Bà ta đã chết rồi. Cô thấy không? Ngay sau khi bà ta cố tình tự sát, con chim to lớn này xuất hiện, giống như kiểu, bà ta đang đánh đổi mạng sống của mình để gọi nó. Vậy nên bà ta không phải người bình thường.”
Sen không nói gì, biết lời Lâm nói là cơ cơ sở, gật đầu nhẹ một cái, quan sát Lâm.
Có vẻ như Lâm càng ngày càng đau nhức hơn?
“Anh ổn chứ?”
“Không sao.”
Lâm bất giác xua tay, ý nói mình vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng thực ra từ lúc con chim này xuất hiện, anh lại càng cảm thấy đau đớn hơn, tứ chi mềm nhũn giống như không cử động được.
Hai người lại tiếp tục quay ra nhìn con chim kì lạ trước mặt.
Chim nghe thầy Liên nói xong, thở phì phì, nó rít một hơi thật sâu, lấy móng cào nhẹ xuống dưới đất thành một hố dài, bụi bay mịt mù.
“Ta biết ngươi cũng chỉ có thế.”
“Thầy Liên” cười nhạt, đoạn ông lấy thanh đào mộc kiếm trong tay, vạch ra một trận đồ ngũ hành trước mặt dưới bãi đất trống, lần này hành động không cần bùa chú nhưng thực linh động, ông bước vào bên trong ngũ hành, dùng thần thức vốn có trong người trì chú, bên trên trời mây đen nay lại kéo về lũ lượt hơn, chẳng mấy chốc đã sắp hoá thành mưa.
Thần chim vẫn tiếp tục thở ra những âm thanh khó nghe, rỗi bỗng mắt nó dựng ngược lên, nhìn thầy Liên đầy oán hận, cái mỏ nhọn hoắt lại lớn kia mở hết ra, một thứ hình thù kì dị màu xanh lục nhạt được phun ra.
Là cái gì vậy? Khí? Hay là một thứ chất lỏng tới từ âm gian?
Ồ không, trông giống như những ngọn lửa hơn.
Chim phun lửa?
Ngọn lửa kia nhanh chóng đi tới vị trí thầy Liên đang đứng, hai người phoá đằng sau gốc cây mở to mắt giật mình, nhưng khí chuẩn bị tới nơi, thầy Liên nhẹ nhàng đưa thanh kiếm lên trời.
“Xuống.”