Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 227: Chương 227




Hôm nay Hoàng có hẹn với Mai.

Hôm qua cô mới gọi điện cho cậu, nói hè gặp nhau được có mấy ngày, mà ở thành phố này, có khi chẳng gặp nhau bao giờ.

Hoàng tất nhiên đồng ý, Mai nói không sai, phải từ đợt tết tới giờ, hai người gặp nhau mới có mấy lần.

“Đến nơi chưa?”

“Tao đang đi lên tầng, tầng ba phải không?”

“Ừ, nhanh nhé.”

Trong điện thoại, giọng Mai bình thản, xung quanh còn có tiếng nhạc nữa.

Văn minh gớm nhỉ?

Mọi hôm toàn hẹn ra bờ hồ trà đá, ăn nói thì hô hố chả ra dáng con gái tí nào, đã thế lại còn chuyên gia đi trễ, sao hôm nay nó lại hẹn cậu vào quán cà phê sang thế này nhỉ? Còn tới trước chờ nữa chứ.

“Hoàng, Hoàng. Ở đây.”

Mai ngồi trong bàn đối diện với ban công, thấy Hoàng thì vẫy lấy vẫy để.

Hoàng tiến nhanh về phía cô, nhưng chưa kịp cười đã phải ngượng kín miệng lại.

Bên cạnh Mai còn có một người đàn ông nữa. Anh ta cũng đang dùng ánh mắt dò xét cho cậu.

“Chào cậu.”

“Vâng. Chào anh ạ.”

Hoàng khách sáo ngồi ghế đối diện hai người, đánh giá một lượt kẻ trước mắt.

Vẫn như hôm trước, chẳng có gì là khác mấy.

Tùng lần này ăn mặc gọn gàng hơn, mấy sợi râu mọc lún phún lần trước đã kịp tỉa tót sạch sẽ. Mai gọi một ly sinh tố, còn anh ta thì là một đen đá, đậm chất nghề mà anh ta theo đuổi.

“Mày gọi đồ uống đi.”

“Tao sao cũng được.”

Thấy Mai hớn hở nhìn mình, Hoàng chỉ muốn một cước đạp cô xuống dưới lòng đường phía dưới cô.

Sao bảo hẹn nhau lâu ngày không gặp cơ mà? Dẫn theo tên này đi để làm gì?

“Hôm nay lại vào đây uống cà phê hả? Tao tưởng ở chỗ mọi hôm...”

May quá, tự nhiên hôm nay bấm quẻ thế nào, Hoàng bỗng ăn mặc tươm tất, chứ như mọi hôm quần lửng áo phông, thì bây giờ bước vào quán bảo vệ nó đuổi cổ ra từ lúc mở cửa.

“Sao thế? Cậu không tự nhiên khi vào đây à? Chưa từng vào hả? Đừng lo, nay tôi trả hết mà.”

Tùng nhìn thấy thái độ khó ở của Hoàng, như đoán ra được sự việc, cười ha ha.

Khả ố.

Hoàng cáu kỉnh nhìn Mai.

Con dở này, khi nào không có mặt lão này, mày xác định với bố mày đi.

“Anh làm sao thế? Trời ạ. Nhà nó bốc bát họ đấy, bảo nó mua cả cái quán này trong ngày hôm nay, nó cũng mua được chứ chả là cốc nước.”

Mai day day trán, đánh vào người Tùng một cái.

“Bốc bát họ?”

Tùng không cười nữa, nhướn mày nhìn Hoàng.

Cậu không giống con nhà giàu nhỉ?

“Bốc gì đâu ạ? Mẹ em làm nông, khổ quanh năm suốt tháng, cái Mai nó đùa anh đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.