Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 235: Chương 235




Cả hai người nhất thời bị tiếng gọi bên ngoài làm cho ngoái đầu lại. Từ ngôi nhà lớn đối diện cửa ngõ, một nam thanh niên cao cao gầy gầy, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao màu đen lên khá tôn dáng. Điều khiến hai người ấn tượng nhất là chiều cao cực khủng của cậu ta. Chí ít cũng tầm 1m85 gì đấy.

“Trai đẹp nào đây?”

Mai nheo mắt lại nhìn nam thanh niên kia, quay qua hỏi Hoàng.

Tất nhiên, cậu cũng nhún vai không biết.

“Hoàng với Mai đấy có phải không?”

Cậu ta từ từ tiến lại chỗ hai người đang đứng, nâng vành mũ lên nhìn lại thật kĩ, giọng nói như nửa vui mừng nửa nghi ngờ.

“Ph... Phải. Nhưng mà ai đấy?”

Hoàng nhìn cậu ta bằng ánh mắt dò xét, khuôn mặt này...

Quen thật.

“Đúng thật rồi.”

Nói xong, liền gỡ chiếc mũ trên đầu mình ra, cười hí hửng.

“Không nhớ tôi là ai à?”

Khuôn mặt có chút hồi hộp đợi chờ làm cho Mai cảm thấy có lỗi hơn, hình như là người quen thật? Nhìn qua thì cũng quen thật, cơ mà...

“Ai đấy nhỉ?”

“Hả?”

Khuôn mặt kia từ háo hức hí hửng bỗng xịu xuống.

“Tôi là Vương mà.”

“Ôi tôi xin lỗi, không cố ý quên cậu đâu.”

Mai cười méo xệch, khua khua tay chẳng biết nên làm thế nào, huých vào người Hoàng một cái. Cô không còn nhớ ai tên là Vương nữa.

“Cậu là Vương à?”

Hoàng hồ nghi. Thấy thái độ của Hoàng, Mai bất ngờ. Hoàng nhìn ra cậu ta là ai rồi à?

“Đúng, Vương mà. Con nhà Oanh Thắng ở gần nhà Hoàng ngày trước ấy.”

“Àaaaa... Ha ha ha. Nhớ rồi nhớ rồi.”

Mai bỗng nhiên gõ bộp một cái vào đầu của mình. Vương nhà cô Oanh. Hồi bé cậu ta ở gần nhà Hoàng và bà của Mai, ba đứa cứ trưa hè, trốn không ngủ trưa, lén lút ra ngoài mương, khi thì đào đất, khi thì chơi đồ hàng, rất vui.

Những kí ức xưa xưa bỗng nhiên chầm chậm chạy qua đầu Mai, ấn tượng của cô đối với Vương là một cậu bé béo ú, núc ních tròn tròn rất đáng yêu, trắng như cục bột vậy, hai má phúng phính nhìn muốn nựng mãi thôi.

Và cậu ta khá ngơ nữa.

“Mai nhớ ra tôi chưa? Vương ấy, Vương này.”

Mai đặt tay lên người Vương quả quyết:

“Tôi nói tôi nhớ rồi chính là tôi đã nhớ rồi. Vương đầu đất, khi nào chúng ta về quê đi đào mương nữa đi.”

“Ha ha, được được. Hồi bé hai người hay cùng tôi ra chơi đủ trò luôn mà. Mai nhớ ra tôi thật rồi. Thế còn Hoàng?”

Hoàng bị một loại ánh mắt ngơ ngác nhìn mình, nhất thời có tí ngượng ngượng.

“Ừm. Vương đầu đất.”

“Chính xác.”

Cậu ta cười lên, Mai cùng Hoàng nhìn theo, vừa buồn cười lại không dám cười to.

Vẫn ngơ như hồi nào nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.