“Em nói thử xem nó đã giở trò gì với mẹ em?”
“Mụ ta hay rít lên bằng cái giọng đáng sợ với tôi. Chẳng bao giờ hiện mặt của mình lên nên tôi đoán mụ xấu xí quá mức. Lần đầu tiên tôi gặp mụ ta là gần một tháng trước đây, lúc mẹ tôi tới ở với tôi thì mụ ta cũng xuất hiện.”
“Ồ.”
Trùng hợp hay là...?
“Cậu ồ cái gì? Nít ranh mà dám ồ với tôi.”
“Lỡ miệng. Nói tiếp đi.”
“Đầu tiên mụ ta hay lảng vảng tới khu phòng của mẹ, tôi lại rất hay ở đấy nữa. Tôi ban đầu không để ý gì tới mụ hết, căn bản tôi chỉ là vong nhi, pháp lực không đủ cao, không muốn tới gần những vong lớn khác để bị bắt nạt.”
Đúng vậy. Những vong nhỏ hơn thường bị vong lớn bắt nạt, lấy hết pháp lực của chúng, trong trường hợp này, thằng bé kia là đứa nít vô cùng khôn ngoan, cho nên việc nó lảng bóng đen kia là hoàn toàn hợp lí. Căn bản ma côi không phải là những vong có pháp lực cao, sẽ không thể điều khiển được ý thức con người, lại càng không thể trực tiếp hại người dương được. Cho nên ngay từ khi thằng bé kia xuất hiện, Hoàng không hề nghi ngờ rằng nó là cái bóng đen hại Nhung, mà tìm cách để moi thông tin từ nó.
Chỉ có vong ma pháp lực cao mới có thể giở trò như thế này.
“Rồi sao nữa?”
“Sau đấy, tôi gặp được mẹ. Mẹ tôi ở chung với hai cô nữa, tôi lúc nào cũng ngồi bên cạnh mẹ, lúc mẹ nấu cơm, lúc mẹ học bài hay lúc mẹ ngủ, tôi đều ở nên nhất. Tôi cũng chỉ thích ở với mẹ một mình trong phòng với tôi thôi.”
Nó bày ra vẻ mặt hậm hực tức tối.
“Hai cái cô kia thi thoảng mới đi ra ngoài một lúc, còn đâu về phòng nói chuyện tùm lum với mẹ làm tôi không thích. Có hôm hiếm lắm mẹ tôi ở nhà, lúc ấy mẹ đang ngủ, tôi ngồi cạnh trông cho mẹ, thì bỗng dưng có cái gì đấy làm tôi khó thở lắm. Tôi thấy pháp lực bỗng nhiên bị suy yếu đi nhiều, liền chạy đi trốn ở một góc. Ngay lập tức có một bóng đen tiến tới, ngồi lên người mẹ tôi, đòi bóp cổ mẹ tôi, tôi muốn chạy tới cứu mẹ mà không được. Cũng may lần đấy hai cô trong phòng về kịp lay mẹ tôi dậy. Nếu không chắc giờ hai mẹ con tôi đã đoàn tụ với nhau rồi.”
Nói xong, đoạn thằng bé cúi gằm mặt xuống, thút tha thút thít, hai tay day day vạt áo rồi lại đưa tay lên quệt nước mắt, nấc lên thành cục nhưng nhất quyết khi nói chuyện vẫn không vấp một chữ nào.