“Chị cắt cả quần áo mùa đông cho em nhé?”
Mai trông rất vui vẻ khi cắt quần áo giấy cho vong nhi kia. Cô cúi người xuống hỏi nó.
“Bây giờ là mùa hè mà?”
Thằng bé kia chu mỏ lên cãi lại.
“Thì ta cứ đề phòng trước. Mùa đông em lạnh sẽ lôi ra mặc nhé?”
“Nhưng mà...”
“Lại cãi nữa. Cho đi xuống âm ty bây giờ. Bác nói gì thì phải nghe nấy.”
Hoàng thấy nó có ý định cãi lại thì chặn ngay họng nó. Thằng bé hậm hực khoanh tay lại nhìn Hoàng, chân vẫn không quên đung đưa.
Mùa đông hay mùa hè nó có biết lạnh hay ấm gì đâu?
Bởi vì nó là vong nhi. Mấy chục năm vất vưởng nơi dương gian không ai nhang khói cũng chẳng ai làm lễ giúp nó siêu thoát, bao nhiêu mùa đông bao nhiêu mùa hè trôi qua rồi nó còn chẳng nhớ, nó cũng chẳng có cảm giác gì với chúng hết.
Hoàng nhìn vẻ mặt hậm hực của thằng bé lại quay sang nhìn Mai mà buồn cười.
Thực ra cậu thừa biết thằng bé chẳng cần quần áo mùa đông hay mùa hè.
Nhưng cậu cũng chẳng nỡ làm Mai xị mặt xuống mất hứng.
Thôi thì, cứ để thế này khéo lại hay.
“Mẹ tôi khi nào mới tỉnh?”
Thằng bé nhìn chằm chằm vào Nhung đang nằm trên giường, khuôn mặt không còn ương bướng nữa, mai hai lông mày nhíu nhíu lại tỏ vẻ lo lắng.
Hoàng cười cười, xoa đầu nó.
“Bỏ cái tay của cậu ra, suốt ngày xoa đầu tôi.”
“Yên tâm, sáng mai mẹ em sẽ tỉnh.”
Nó không nói gì nữa, chăm chăm nhìn vào Mai đang cắt giấy.
“Sao màu này xấu thế. Tụi kia nó cười chết.”
“Tụi kia?”
Mai ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi.
“Chúng đang ăn chơi ngoài kia kìa.”
“À.”
Mai gật đầu, rồi lại cúi xuống cắt tiếp.
“Bây giờ muộn lắm rồi. Bọn anh phải về.”
“Liên quan gì tới tôi?”
“Có chứ. Em ở lại đây với mẹ em nhé?”
“Tất nhiên. Không mượn cậu nhắc tôi cũng ở lại đây canh mẹ tôi ngủ.”
“Vậy thì tốt.”
“Thế sao được?”
Mai dừng tay, gắt lên.
“Sao không được?”
“Nhung nó ở đây một mình à?”
“Không sao. Tao có cách giải quyết.”
Hoàng tiến lại bàn, lôi bốn tấm bùa ra, cắn máu nơi đầu lưỡi đem vào bốn lá bùa.
“Bây giờ tao đặt đúng bốn lá bùa bốn góc phòng, đảm bảo cho Nhung không bị bóng đen kia vào nữa. Bốn lá bùa này giúp ngăn chặn các loại âm khí hay ma quỷ bước vào phòng.”
“Này này này này...”
Thằng bé nghe Hoàng nói vậy thì nhảy tót xuống đất, chạy vội ra núp sau lưng Mai.
Hoàng cười lớn.
“Bảo em ở đây canh cho mẹ em thì anh đặt bùa hại em làm gì?”