Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 273: Chương 273




“Sao em cứ cãi lời chị ấy nhỉ?”

Mai nhăn mặt lại tỏ ý không hài lòng.

“Tôi nói sự thật mà.”

Nó ung dung.

“Không tranh cãi nữa. Em thấy đẹp chứ? Thích chứ?”

Mai lại vui vẻ nhìn thằng bé.

Hoàng đứng bên cạnh gằn giọng một cái.

“Đẹp lắm. Đẹp lắm. Bác làm mẹ được rồi đấy.”

Mai nghe xong thì đỏ mặt ấp úng, lấy tay gãi đầu ngượng ngùng.

“Em nói gì buồn cười thế.”

“Tôi nói đúng sự thật thôi.”

Nó nhếch môi, đưa chân đung đưa trên ghế.

Thực ra nó rất thích bộ quần áo này, rất vừa phải với nó, lại thoải mái nữa. Nhưng mà, nó không thích khen Mai.

Vì Mai quá ngốc so với nó.

Đấy là nó nghĩ thế.

“Muộn lắm rồi đấy.”

Hoàng đưa tay lên xem đồng hồ, cũng đã gần 11 giờ đêm.

“Vậy à?”

Mai giật mình ngồi lên.

“Phải về thôi, nhà bác chắc cũng tới đón rồi.”

“Ừ.”

Mai có nói với bác mình là về muộn, bác cô thương cháu, nên dặn khi nào về thì gọi điện đến nơi đón.

Cô đã nhắn tin từ lúc mới về phòng để cho bác yên tâm, bác cô liền bảo ngay lập tức tới chờ.

“Kêu Nhung dậy đi Mai.”

“Kêu mẹ tôi làm gì? Để yên cho mẹ tôi nghỉ ngơi.”

Thằng bé hống hách ngồi trên ghế tỏ ý không hài lòng.

“Chuyện của em à?”

Hoàng quay ngược lại nạt nó, rồi lại nói với Mai.

“Mày kêu Nhung dậy khoá cửa phòng đi.”

“Ừ nhờ.”

Mai ngẩn người ra, thu dọn túi trước, sau đấy chạy lại lay Nhung.

“Nhung, Nhung.”

Nhung từ từ chuyển mình, mở mắt dậy, đầu cô có vẻ hơi váng một chút.

“Ơ... Hai anh chị vẫn còn ở đây à?”

“Ừ.”

“Nhưng... Hình như là đã nửa đêm?”

“Ừ nốt.”

Nhung nhìn ra ngoài cửa phòng thấy trời đen thui. Mai gật đầu.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cô mang máng nhớ tới lúc toàn thân nóng ran, cứng đờ người mất hết kiểm soát kia.

“Không có gì đâu, mấy ngày nay em suy nhược quá mức, cơ thể không ngủ đủ giấc nên bị ngất đi ở ngoài kia thôi. Anh đưa em vào đây ngồi chờ em mãi rồi, giờ khuya quá, hai anh chị phải về.”

“Vậy... Còn...”

“Em yên tâm, tối nay cứ ngủ cho yên giấc, anh đã trấn chỗ này lại rồi, không còn mộng du hay bóng đè gì nữa đâu. Mai anh và Mai sẽ sang tìm em nhé?”

“Vâng.”

Nghe Hoàng nói vậy, Nhung gật đầu, trong lòng cảm thấy đỡ sợ hơn rồi. Cô liếc nhìn xung quanh, đúng là có bốn lá bùa thật.

“Vậy em ra khoá cửa chắc chắn đi nhé, hai bọn anh về đây.”

“Dạ.”

Nhung vội bước xuống giường, tiễn hai người ra khỏi cửa.

“Anh chị đi đường cẩn thận nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.