“Không sao không sao. Anh đã dặn em là mấy ngày này phải cẩn thận, không được đi ra ngoài cơ mà? Thành Hoàng làng đã đi ra ngoài thị sát rồi, nên nguyên khí của em mất đi, không cần lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Hoàng vòng tay ra, vỗ về lấy Giao Linh.
Giao Linh mím môi, gật gật đầu.
“Dạ.”
Đáng yêu quá.
Cơ mà...
Ngực hơi lép ahihi >~<
“Hoàng... Hoàng ơi...”
Bà Châu đã lên tới cửa phòng từ lúc nào.
Giao Linh rất biết điều, vội vàng chui vào ngay phía bên trong con búp bê vải.
“Mẹ... “
“Ừ. Con trai. Nay mệt lắm rồi phải không con? Cả ngày mẹ cũng lu bu toàn việc là việc. Mẹ dặn này, sáng ngày mai, 8h là ngoài Điện Nhị bắt đầu phát lộc rồi. Con nhớ đến sớm một chút, lấy cành quế xanh nhất, to nhất cho mẹ đem về nhà, để dắt lên trần nhà nhé. Ngày mai dân trong làng cũng đến rất đông đấy, nhớ chen chúc cho cẩn thận.”
Bà Châu nói xong, có vẻ rất mệt mỏi. Hoàng kêu mẹ đi về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm. Sáng mai nhất định cậu sẽ đến cướp lộc.
Điện Nhị sao?
Không hẳn là nhàm chán, vì chính cậu cũng đang muốn đến đó xem, rốt cục khả năng của mình đã tới đâu.
Sáng hôm sau, Hoàng quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến Điện Nhị.
Trước khi đi, cậu dặn dò Giao Linh phải tuyệt đối cẩn thận. Không được đi ra ngoài khi không có cậu hoặc không có sự đồng ý của cậu.
Tất nhiên là cô cũng rất ngoan ngoãn. Túm lấy vạt áo cậu lại một chút, mím môi, gật gật đầu.
“Ngoan lắm.”
Hoàng bất giác cười, đoạn lấy tay ra xoa xoa đầu Giao Linh.
Kh... Khoan. Khoan đã.?!?
Hoàng chợt khựng tay lại.
Cậu đang làm cái trò gì thế nhỉ?
Giật mình vì hành động của mình đối với một quỷ sai, Hoàng rút tay về, lùi ra sau ba bước, tự trách mình, hận không thể tự vả vào mặt mình một trăm cái tát cho tỉnh táo lại.
Hoàng đỏ mặt, nhưng Giao Linh ngây thơ, chẳng hiểu gì cả, cứ nghệt mặt ra, mở mắt tròn xoe nhìn cậu, cười ngây ngốc, giơ tay ra vẫy vẫy chào cậu đi ra khỏi phòng.
“Anh Hoàng, anh đi cẩn thận. Giao Linh ở nhà chờ anh về nhé. Bye bye.”
Hoàng dở khóc dở cười gật đầu như bổ củi. Méo xệch mặt ra, lảo đảo bước xuống nhà.
Cái hành động xuẩn ngốc, bỗng nhiên phát tác, nếu là người bình thường, kiểu gì cũng nghĩ là cậu thích Giao Linh.
Nhưng con thỏ con như cô ấy, liệu có nghĩ ra được nhiều như thế không?
Và cậu, Hoàng, có thích Giao Linh không?
“Tất nhiên là không.”
Hoàng lầm bầm.
Haizz... Thực sự là mù quáng, quá mù quáng rồi.