Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 59: Chương 59




“Thầy mày cũng như mày thôi Hoàng ạ.”

Lão Long hói sau một chặp suy nghĩ cũng phải bó tay.

“Chuyện của Giao Linh thì nên cẩn thận. Tuy nó không biết vì sao nó có thể có vỏ bọc con người, nhưng chắc chắn trong tiềm thức đã có hình thành một lý do nào đấy, khiến nó tu luyện được như này. Con đề phòng vẫn là hơn.”

“Dạ.”

“Được rồi, những chuyện kia, khi nào gặp trực tiếp thầy sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết giúp con. Giờ thầy có việc rồi, gút bai con.”

“Ok.”

Hoàng cúp máy, trong lòng thầm chửi rủa.

“Việc cái đầu hói nhà thầy.”

Chắc chắn là đang phè phỡn lượn lờ ngoài bãi biển ngắm chân dài chứ gì?

Cầu cho mợ Liên phát hiện ra, đánh cho một trận lên bờ xuống biển.

Hoàng hậm hậm hực hực cúp máy xuống, nhìn đồng hồ.

Đã sắp đến giờ hẹn, mẹ Hoàng vẫn chưa về.

Cậu lấy quần áo trong tủ, bước vào phòng tắm.

Lúc nãy đã kể tình hình của mình hiện tại, mà thầy không có thấy nguy hiểm nên mới cúp máy chăng?!?

Thôi chết...

Cậu chưa có nói một việc quan trọng nhất...

Đó là, sự xuất hiện của nữ câu quỷ Cao Tuệ Mẫn...

Nhưng cũng không hẳn, lỡ như đó là do cậu nhìn nhầm thì biết phải làm thế nào?

Cậu cũng không chắc chắn nữa.

Mà thôi kệ.

Tắm rửa sạch sẽ, Hoàng ra ngoài, đồng hồ đã điểm đến giờ hẹn. Đến muộn một chút có vẻ như là không sao.

“Giao Linh, Giao Linh...”

Cậu đứng trước con búp bê, khẽ gọi tên cô.

“Dạ...”

Một làn khói mờ mờ ảo ảo hiện ra. Thân ảnh Giao Linh cũng từ đấy mà hình thành.

Khuôn mặt Giao Linh vui thấy rõ...

Hoàng nhìn kĩ xem cô đã chuẩn bị xong chưa.

Giao Linh mặc một chiếc váy màu trắng. Lại là màu trắng. Có vẻ như là cô rất hợp với màu này...

Hoàng ngẩn ngơ...

“Đây là lần đầu tiên anh Hoàng gọi tên Giao Linh...”

“Ơ... Hả? À ừ ừ...”

Cậu trở về thực tại.

“Bây giờ đã đi được chưa anh Hoàng?”

“Khoan đã, đợi anh một tí.”

Hoàng vội vội vàng vàng vẽ một lá bùa màu tím, dán lên lòng bàn tay Giao Linh.

“Cái này... Em không được để nó rơi mất, biết chưa? Đây là thứ có thể làm mất đi dấu hiệu em là một quỷ sai... À nhầm, vong ma đấy, nó giúp em giảm thiểu sụ đánh hơi bởi những hồn ma khác...”

“Dạ... Giao Linh nhớ rồi...”

Cô mím mím môi, đoạn đưa tay ra cho Hoàng dán lá bùa bé tí tẹo vào.

Hoàng tỉ mẩn đặt nó vào lòng bàn tay Giao Linh.

Hả?

Tay Giao Linh có hơi ấm?

Thực sự là cô sắp có thể biến thành con người? Sắp có thể đội lốt con người thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.