Hai người đàn ông to khỏe ăn mặc chỉnh tề phụ trách việc nâng tượng Thành Hoàng vào kiệu.
Hai người phụ nữ tóc vấn phụ trách đem tượng bà Mụ đặt ngay trên chiếc ghế cạnh Thành Hoàng trong kiệu.
“Một đôi sao?”
Cao Tuệ Mẫn hừ mũi, bước đi theo đoàn người.
Tiếng trống kèn inh ỏi thực sự. Bốn người khiêng kiệu nghe theo hiệu lệnh của ông Huân, lập tức phối hợp nâng lên, tốp các ông binh lính phía sau và các bà cầm cờ cũng bước đi.
Đằng sau cùng là dành cho dân làng, già trẻ, lớn bé tất cả đều nô nức. Lũ trẻ con hí hửng chạy nhảy, có vài đứa còn vượt trước đám rước một đoạn, rồi lại quay đầu lại vì sợ bị mắng.
Tuấn vẫn thong thả đi chầm chậm ngang với kiệu, dường như không ai để ý đến cậu ta.
Tất cả mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch của cả đôi bên.
“Vào trong điện ngay đi. Đám rước này đang còn đi chậm, lát nữa chúng ta đi ra ngoài đuổi theo cũng không có vấn đề gì.”
Hoàng gật gật đầu, xoay người cùng Cao Tuệ Mẫn về lại điện Nhất.
Cả hai đi vào trong, mọi người đã rời đi hết, nhưng còn vài cô nữa ở lại dưới bếp để dọn dẹp hương nến và làm cỗ, cuối ngày đoàn rước sẽ quay lại, đặt Thành Hoàng về chỗ cũ.
“Ơ kìa Hoàng, sao con không đi rước kiệu đi, ở đây làm gì thế?”
Hoàng giật mình quay lại.
Là bác Lan.
Chậc chậc, cái bác hồi bữa kêu gả con gái cho Hoàng đây mà.
“Con chào bác Lan.”
“Chào bác.”
“Ui, ừ ừ.”
Bác Lan thấy cùng đi với cậu còn lòi ra bản mặt yêu quái của Cao Tuệ Mẫn nữa.
“Con ở lại đây một chút tính thắp nén hương.”
“Thế à, đi với bạn gái hả? Ha ha... Thế Nhung nhà bác thì tính làm sao?”
“Hả? À... Dạ dạ không phải đâu ạ...”
“Ôi giời, không cần chối nữa. Bác nói đùa thôi, hai đứa cứ tự nhiên đi, bác ra phía sau đã.”
Bác Lan tất tưởi chay vào bên dưới điện, Hoàng quay đầu lại thì thấy Cao Tuệ Mẫn nhăn mặt.
“Này, ngươi nói xem, có phải lão nương kia ý tứ nói chúng ta đang là tình nhân hay không?”
“Hả? Ờ... Ờ... Không có đâu. Cô cả nghĩ quá rồi.”
Hoàng đỏ mặt lúng túng.
“Có gì đâu mà ngươi đỏ mặt. Xem ra ở đây không có manh mối gì rồi. Tất cả chỉ trông chờ được vào điện Nhị kia thôi.”
“Điện Tam thì thế nào?”
“Thế nào là thế nào. Ta đã xem xét rất kĩ khu điện Tam rồi. Chẳng phải đó là khu điện các người mới xây dưới nền cũ của khu điện Tam trước kia hay sao? Dựa vào khí tức nơi đó thì không có gì đáng lo cả. Chỉ có điều hai bên hông khu điện Tam lại có tới hai đường đi của người âm. E là dân cư khu đó phải mau chóng làm lễ giải, gộp lại thành một đường, thứ nhất là cho thuận tiện, thứ hai là đề phòng bất trắc trường hợp người dương bị dẫn vào đấy.”