Trăng sáng sao thưa.
Tô Cửu Cửu đứng trên sân thượng hóng gió, gió có chút lạnh, từng cơn gió lạnh thổi vào mặt cô.
Cô vốn muốn về thăm nhà một lát, lại bị ép ở lại ăn cơm tối mới về, bữa tối vô cùng phong phú, Tô Minh Hàn còn gắp đồ ăn cho Đậu Đinh, nhìn ra được ông vô cùng thích Đậu Đinh.
Nhìn hai mẹ con Tô Đình Đình và Cố Nguyệt Như, mặt hai người kéo thật dài, nhưng e ngại có Tô Minh Hàn ở đây, bọn họ không dám nói cái gì.
Trái lại Doanh Doanh là đứa bé còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình không nhỏ, cơm tối cũng không xuống tầng ăn cơm.
Nói thật cô vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình, tuy rất ngắn ngủi.
Bởi vì cô biết chỉ cần có hai mẹ con đó ở đây, cái nhà này không phải là nhà cô.
Chỉ là hôm nay về một lần, cô càng hiểu rõ một vấn đề.
Đó chính là cha của Đậu Đinh.
Tuy cô nói với cha rằng cha của Đậu Đinh đã mất, nhưng cô không muốn nói với Đậu Đinh như vậy, cô không muốn Đậu Đinh khổ sở.
Nhưng nếu không thì sao? Cô phải giải thích với con trai thế nào đây?
Tuy cho tới bây giờ Đậu Đinh chưa từng hỏi cô chuyện liên quan đến cha, nhưng cô hiểu rõ Đậu Đinh rất muốn có một người cha.
Đúng lúc này, một chiếc áo gió khoác lên người cô, áo gió rất dày ngăn cản gió đêm thổi tới.
- Cửu Cửu, ban đêm lạnh, cậu không biết mặc nhiều quần áo một chút sao, không sợ cảm lạnh à ~
Hứa Nguyện đi tới bên cạnh cô, đưa cho cô một ly coffee, làm như oán giận nhưng thực ra quan tâm nói.
Tô Cửu Cửu lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Nguyện, mỉm cười cảm nhận ấm áp bạn tốt mang đến.
- Sao thế, hôm nay về nhà thuận lợi không?
Hứa Nguyện vẫn lo lắng cho Tô Cửu Cửu, phải biết rằng lúc cô ấy sợ cô về nhà họ Tô một chuyến tức giận quá, sẽ đánh nhau với mẹ kế.
Môi Tô Cửu Cửu cong lên độ cong bất đắc dĩ:
- Cũng tạm.
- Mẹ kế của cậu không tìm cậu gây phiền phức chứ?
Có đôi khi Hứa Nguyện đau lòng thay Tô Cửu Cửu, tuy sinh ra ở nhà giàu có, nhưng cô ấy cảm thấy có đôi khi Tô Cửu Cửu không bằng cô ấy, ít nhất từ nhỏ cô ấy đã có cha mẹ thương yêu.
Nhưng Tô Cửu Cửu thì sao, mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, cha không thương, mẹ kế bới móc, còn có em gái mắc bệnh công chúa thời kỳ cuối.
Quả thực giống như “Cô bé lọ lem“.
- Haizz, cậu nói xem, đều nói thời gian làm thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng sao lại không thể thay đổi bản chất của một người, hai mẹ con bọn họ không tìm tớ gây phiền phức mới lạ đó.
Tô Cửu Cửu lạnh nhạt nói.
Cô nghĩ bất luận Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình gây sự với cô như thế nào đều không sao cả, dù sao bây giờ cô không ở nhà họ Tô nữa, hiện giờ nghĩ không ở nhà họ Tô vẫn có lợi, ít nhất mang tai thanh tịnh, không có nhiều chuyện phiền phức.
- Vậy cha cậu thì sao? Nhìn thấy cậu mang theo đứa bé trở về, ông ấy có thái độ gì? Có phải tức giận đến mức muốn dùng gia pháp hay không?
Những lời này của Hứa Nguyện có chút xem náo nhiệt không chê việc chưa đủ lớn, không có biện pháp, cô ấy tò mò mà.
- Ông ấy có tức giận, nhưng tớ nói dối cha Đậu Đinh đã chết, ông ấy cũng không nói gì nữa, nhưng vô cùng tốt với Đậu Đinh...
Tô Cửu Cửu không phải là người thích nói dối, hôm nay cô lừa dối cha mình, trong lòng cô có tư vị không phải.
Hứa Nguyện mới uống cà phê vào, “Phụt” một tiếng phun ra.
May mà động tác của Tô Cửu Cửu nhanh, lắc mình một cái né tránh cô ấy phun cà phê vào người:
- Hứa Nguyện, cậu làm gì thế? Đây là bộ quần áo duynhất của tớ đó, cậu cũng muốn hủy đi sao?
Hành lý bị mất, rõ ràng là cô không có quần áo để mặc, hơn nữa gần đây chi tiêu quá nhiều, cô đâu có tiền mua quần áo mới.