Một giây sau, Tô Minh Hàn đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đinh, đôi mắt cậu hơi hồng hồng, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng ông xúc động.
Ông ngồi xổm xuống, cách Đậu Đinh gần hơn:
- Cháu tên là Đậu Đinh đúng không.
Đậu Đinh gật đầu, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
Không thể không nói, hành động lúc này của Tô Minh Hàn làm Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình vô cùng bất ngờ, bọn họ vốn cho rằng ông sẽ ra mặt vì Doanh Doanh, không ngờ lúc này ông còn có tâm tư nói chuyện với con hoang kia.
Phải biết rằng Doanh Doanh còn đang khóc lớn.
- Vậy cháu có biết ông là ai không?
Tô Minh Hàn lại hỏi một câu.
Đậu Đinh nâng mắt nhìn mẹ, lại dời tầm mắt, trả lời dứt khoát:
- Ông là ông ngoại, là cha của mẹ cháu.
- Đúng vậy, vậy ông ngoại hỏi cháu, cháu nói xem con trai bắt nạt con gái có đúng không?
Tô Minh Hàn nhìn đứa bé đáng yêu trước mặt, yêu thích từ tận đáy lòng, nhất là đôi mắt của đứa nhỏ này, linh động thông minh rất giống Tô Cửu Cửu lúc nhỏ.
Tuy Đậu Đinh mới chỉ có năm tuổi, nhưng cậu cũng rất thông minh, cậu hiểu ý trong lời nói của ông, đơn giản là đang nói cậu bắt nạt con gái là không đúng.
- Cháu có thể bỏ qua cho cậu ấy, nhưng cháu muốn cậu ấy xin lỗi cháu!
Tuy Đậu Đinh biết mình không nên làm như vậy, nhưng cậu cũng có nguyên tắc.
Cậu không thể tha thứ dễ dàng cho người gọi cậu là con hoang không có cha, như vậy là bắt nạt cả mẹ cậu.
- Ông ngoại đã biết, cháu bỏ tay ra trước, ông ngoại bảo Doanh Doanh xin lỗi cháu.
Tô Minh Hàn biết Đậu Đinh bị ấm ức, hơn nữa ông cũng biết Doanh Doanh nói vậy là không đúng.
Trong ngày thường cưng chiều đứa bé thế nào cũng có thể, nhưng vấn đề nguyên tắc không thể qua loa, nhất định phải nghiêm khắc.
Đậu Đinh nghĩ một lát, nhìn khuôn mặt hiền lành của ông ngoại, buông lỏng tay ra.
- Hu hu, mẹ, tay của con đau quá, mẹ phải báo thù giúp con...
Doanh Doanh chui vào lòng Tô Đình Đình, khóc vô cùng đau lòng.
- Doanh Doanh ngoan, đừng khóc.
Tô Đình Đình nhìn con gái khóc lóc nước mắt đầy mặt, không cần nói cũng biết đau lòng bao nhiêu, vừa nhìn cổ tay sưng đỏ của con gái vừa nói với Tô Minh Hàn:
- Cái gì? Cha, cha nói gì thế? Cha bảo Doanh Doanh xin lỗi đứa con hoang này sao?
Nghe Tô Đình Đình mở miệng nói là đứa con hoang, cuối cùng Tô Cửu Cửu không nhịn được:
- Tô Đình Đình, tốt nhất miệng cô sạch sẽ một chút, cô nói ai là con hoang?
- Ai ôi, chị, chị mới trở về liền tỏ ra uy phong với em sao, em gọi nó là con hoang thì sao? Con hoang thì là con hoang, không có cha thì là con hoang...
Tô Đình Đình thấy con gái bị chịu thiệt, hổn hển nói.
- Tô Đình Đình, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nói bậy tôi không ngại đánh cô thành đầu heo!
Bây giờ Tô Cửu Cửu mặc kệ đây là nơi nào, bắt nạt cô thì được, nhưng bắt nạt con cô không được.
Vừa rồi cô còn tưởng rằng Đậu Đinh quấy rối, lúc này xem ra có một số người thiếu trừng trị.
- Cha, cha xem chị đó, chị muốn đánh con!
Tô Đình Đình làm bộ mình bị ấm ức rất lớn, giao Doanh Doanh cho Cố Nguyệt Như, đi qua ôm lấy cánh tay Tô Minh Hàn, đáng thương tội nghiệp tố cáo.
Cố Nguyệt Như cũng ở bên cạnh hát đệm:
- Lão Tô à, ông xem hai mẹ con vừa về liền làm cái nhà này ầm ĩ gà bay chó sủa...
Đương nhiên ẩn ý trong lời bà ta vô cùng rõ ràng, đơn giản là nói Tô Cửu Cửu và Đậu Đinh không nên về cái nhà này ngay từ đầu.
Tô Cửu Cửu không nói gì, hung dữ liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Như, năm năm qua đi, người phụ nữ này vẫn thích đâm thọc như vậy.