Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 25: Chương 25: Đứa bé đó là con của tôi đúng không




Bởi vì khoảng cách không tính là xa, Tô Cửu Cửu ngửi được mùi hương rất nồng, xem ra anh ta muốn làm cô hôn mê.

Đương nhiên phương pháp gây án của anh ta cô cũng hiểu rồi.

- Những cô gái đó đều là người vô tội, vì sao anh lại làm như vậy?

Thật sự Tô Cửu Cửu không nghĩ ra một người hiền lành đang sống êm đẹp sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

Làm cho cô gái hôn mê, sát hại, băm thây, vứt xác...

Thật sự rất khó tưởng tượng chuyện này do người trước mặt làm ra.

Dường như người đàn ông không hề muốn trả lời vấn đề của cô, trừng mắt chạy đến chỗ cô, ý đồ làm cô hôn mê.

Tất nhiên là Tô Cửu Cửu sẽ không ngồi chờ chết, việc cấp bách bây giờ là phải chế ngự được tên tội phạm, còn thẩm vấn thì để sau.

Cô nắm lấy tay anh ta muốn bắt anh ta về, nhưng lực nắm tay của anh ta rất mạnh, cô không thành công, nhưng mà cô lại đá được khăn tay trong tay anh ta xuống đất.

Cô vốn định báo cho các thành viên khác trong tổ trọng án nhưng mà microphone bị rơi trong lúc đọ sức.

Dường như người đàn ông bị chọc giận, tuy vóc dáng anh ta thấp bé nhưng rất khỏe mạnh, nhất là cánh tay, có lẽ liên quan đến công việc hàng ngày của anh ta.

Lục Diễn nhìn tình hình lập tức liên lạc với Trình Lạc và những người khác, còn anh thì chạy ra trước.

Tuy lực bất tòng tâm nhưng đấu mấy hiệp cô vẫn thành công chế ngự được tên tội phạm, cho dù nói như thế nào, quán quân boxing của cô không phải là đùa giỡn.

Lúc Lục Diễn chạy đến nói thì mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.

Chỉ thấy Tô Cửu Cửu ăn mặc gợi cảm đánh tên tội phạm rồi còng lại, tư thế đó thật sự là dũng mãnh!

Nhìn Lục Diễn đột nhiên xuất hiện Tô Cửu Cửu cau mày theo bản năng:

- Anh tới làm gì?

Lúc trước khi bố trí nhiệm vụ, cô đã bảo anh rời đi, dù sao anh làm pháp y, khám nghiệm tử thi là nghề của anh, anh không thích hợp tham gia hành động vây bắt.

Lục Diễn vốn muốn tới giúp đỡ, vội vàng chạy đến nhưng cô không cần giúp, anh cũng đành phải nói cho qua chuyện:

- Tôi có thể đến làm cái gì, tôi cũng là thành viên của tổ trọng án, vây bắt tội phạm tôi cũng không nên vắng mặt.

- Lục Diễn, tôi cảnh cáo anh, chuyện quá khứ tốt nhất là tất cả đều quên đi, tôi hi vọng giữa chúng ta không cần có bất cứ liên quan gì.

Tô Cửu Cửu chẳng muốn nghe anh giải thích, nhưng mà cô cần phải cảnh cáo trước.

- Chuyện quá khứ sao? Hóa ra cô còn nhớ rõ chuyện năm năm trước, quên cũng không phải không được, nhưng có liên quan hay không không phải do cô định đoạt.

Lục Diễn nhếch môi, nói ra lời thề son sắt.

Tô Cửu Cửu nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

- Anh có ý gì?

- Tôi có ý gì sao? Hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, đứa bé đó là con của tôi đúng không.

Lục Diễn không nhịn được nhắc tới chuyện đứa bé, vừa nghĩ đến trên thế giới này còn có một thằng nhóc chảy huyết mạch của anh, tâm tình anh thật sự không thể bình tĩnh.

Không thể nói là vui vẻ, cũng không thể nói là không vui, tóm lại là anh cảm thấy rất khó tin.

Nhắc tới đứa bé, trái tim Tô Cửu Cửu đập lỡ nửa nhịp, cô thật sự không nghĩ tới anh biết đến sự tồn tại của Đậu Đinh.

Ngay lúc cô còn muốn nói gì đó, những người khác đều chạy đến, Kim Linh và Triệu Thế Văn mang tên tội phạm lên xe.

Trình Lạc không nhịn được nhìn Tô Cửu Cửu với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới ngày đầu tiên cô đi làm đã phá được vụ án mạng

- Cửu Cửu, cậu thật lợi hại.

Hứa Nguyện chậc chậc khen ngợi.

Dường như Trình Lạc nhìn ra được Tô Cửu Cửu và Lục Diễn có gì đó khác thường, bảo mọi người lên xe đưa phạm nhân về cục cảnh sát để thẩm vấn suốt đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.