Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 86: Chương 86: Ôm lấy eo tôi!




Trên ngã ba đường Cảnh An thành phố A đã xảy ra vụ tai nạn giao thông thảm thiết.

Một chiếc xe BMW X6 và một chiếc xe tải va vào nhau, người lái xe tải bị trọng thương, nhưng thảm nhất là xe BMW, thân xe hoàn toàn bị nát vụn vì va chạm, bởi vì xăng chảy ra nên lại xảy ra vụ nổ mạnh, chủ xe tử xong tại chỗ, hơn nữa vì nổ mạnh mà hoàn toàn biến dạng rồi.

Bởi vì xảy ra tai nạn giao thông nên giao thông tạm thời tê liệt, hiện trường tai nạn xe cộ cũng đã được giăng dây cảnh giới bảo vệ.

Cảnh sát giao thông và cảnh sát đều đã đến hiện trường, người lái xe tải đã được đưa đến bệnh viện.

Tô Cửu Cửu dựa theo địa chỉ đi đến hiện trường vụ án, nhưng càng sốt ruột lại cứ gặp phải kẹt xe.

- Bác tài, bác có thể lái nhanh lên một chút được không? Tôi thật sự có việc gấp.

Trong lòng cô cỏ mọc dài hơn, gấp không làm gì được.

Bác tài nói khẩu âm của người Đông Bắc, có chút không kiên nhẫn nói:

- Tôi cũng sốt ruột mà, nhưng phía trước đầy xe, tôi cũng không thể bay qua đó.

-...

Tô Cửu Cửu nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống nhìn bên ngoài một phen.

Vẫn ngồi ở trong xe nên không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình, trên đường xe tắc rất dài, không cần hỏi cũng biết xe này sẽ đứng yên tới lúc nào.

Tiếp tục đợi như vậy không phải là biện pháp, Tô Cửu Cửu nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe.

Nhìn vị trí hiện giờ vẫn cách hiện trường vụ án một khoảng cách, không có biện pháp, đành phải chạy đi.

Buổi tối muộn chạy vẫn rất lạnh.

Tô Cửu Cửu hối hận không mặc nhiều quần áo, áo sơ mi này bị gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo làm cô rùng mình.

Sau khi Lục Diễn nhận được điện thoại liền ra cửa, nghe nói là tai nạn xe cộ, anh vô cùng thông minh không lái xe đến, mà ngồi lên xe máy.

Có trời mới biết anh cảm thấy quyết định của mình may mắn bao nhiêu, nhìn một đoạn đường dài bị tắc, anh cũng không nhịn được muốn khen ngợi mình thông minh.

Nhưng hình như anh nhìn thấy một người quen.

Đúng vậy, đúng là người quen.

Một giây sau, anh lái xe đi đến trước mặt cô, sau đó dừng xe lại, xe máy vững vàng dừng ở đó.

Tô Cửu Cửu chạy rất nhanh, không ngờ lại xuất hiện chướng ngại vật.

Đang buồn bực tên nào không có mắt, chỉ thấy chủ nhân của chiếc xe máy cởi mũ ra.

Vừa thấy là Lục Diễn, Tô Cửu Cửu cảm khái trái đất này đúng là quá nhỏ, sao có thể gặp tên đáng ghét ở đây chứ? Chỉ là cô nghĩ chắc anh cũng đến vì vụ án.

- Tô Cửu Cửu, luyện chạy cự ly dài buổi tối sao?

Lục Diễn nhếch nhẹ môi lên, trêu đùa nói.

Tô Cửu Cửu trừng mắt với anh một cái:

- Lục Diễn, có phải anh bị bệnh thần kinh hay không? Tôi luyện chạy cự ly dài gì chứ, tôi đang đến hiện trường vụ án, không ngờ lại bị kẹt xe.

- Nếu đều vì vụ án, vậy thì lên xe đi, tôi đưa cô đi một đoạn.

Lục Diễn vừa nói vừa ném mũ xe máy cho cô.

Tô Cửu Cửu không chút suy nghĩ ném mũ trả lại anh:

- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi vẫn thích chạy cự ly dài hơn.

Nói xong cô vòng qua Lục Diễn, định tiếp tục chạy đến hiện trường.

Đúng lúc này Lục Diễn mở miệng:

- Tô Cửu Cửu, dù gì cô cũng là cảnh sát đó, thời gian phá án quan trọng hơn, cô chạy như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian mất.

Sắc mặt Tô Cửu Cửu hơi trầm xuống, biết những lời anh nói rất đúng.

Cho nên một giây sau, cô quyết định xoay người lại, đi tới trước xe máy, lưu loát ngồi sau, đội mũ Lục Diễn đưa.

Khóe miệng Lục Diễn hơi cong lên, nói:

- Ngồi yên.

Ai biết xe mở khóa, thiếu chút nữa là Tô Cửu Cửu ngã xuống đất, vì cô ngồi yên nhưng tay lại không nắm chắc.

Lục Diễn dừng lại đúng lúc, quay mặt nhìn cô một cái:

- Ôm lấy eo tôi!

Tuy Tô Cửu Cửu không muốn làm như vậy, nhưng vẫn vươn hai tay ra ôm lấy eo anh theo bản năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.