Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 44: Chương 44: Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy?




- Đừng đi, tôi không phải là lão hổ ăn thịt người.

Lục Diễn nói xong liền ngồi đối diện Tô Cửu Cửu, thấy cô sắp rời đi, nhếch môi cười nói.

Khuôn mặt Tô Cửu Cửu âm u, nhíu mày hừ lạnh:

- Lục Diễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, người đàn ông này cố ý biểu hiện quen biết cô, muốn đặt cô lên vách đá dựng đứng để bị chỉ trích, lúc này cô đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường xung quanh.

Đúng là đủ âm hiểm.

- Không làm gì cả, chỉ muốn cùng madam... Nói chuyện thật tốt.

Lục Diễn cười ý vị thâm trường, không có biện pháp, muốn bàn bạc với cô hẳn hoi cô không chịu, anh đành phải sử dụng một chút thủ đoạn.

- Được, hôm nay sau khi tan làm, tôi sẽ nói chuyện với anh, bây giờ tốt nhất là anh nên giữ một khoảng cách với tôi!

Tô Cửu Cửu gằn từng chữ, nhỏ giọng nói.

Cô cũng không tin anh có thể nói ra chuyện gì, dù sao anh muốn đánh chủ ý lên Đậu Đinh, chuyện đó không có khả năng.

- Nói sớm thì đã tốt rồi.

Lục Diễn nhếch khóe miệng vì thực hiện được ý đồ.

Hứa Nguyện là người sáng suốt nhìn ra được Lục Diễn có ý với Tô Cửu Cửu, lại nhìn Tô Cửu Cửu, coi người ta như kẻ thù vậy.

- Bớt nói linh tinh đi, nhanh cút đi!

Tô Cửu Cửu ghét bỏ nói, bây giờ cô không muốn nhìn thấy Lục Diễn dù chỉ một giây.

Lục Diễn buông tay, cũng không có bao nhiêu khó chịu, mà cười cợt nhả đứng dậy rời đi.

Chỉ là trước khi đi còn không quên nhắc nhở một câu:

- Madam, đừng quên cuộc hẹn - - sau khi tan làm.

Tuyệt đối là cố ý, Lục Diễn cố ý kéo dài cái gọi là nói chuyện thành cuộc hẹn.

Quả nhiên người nào đó vừa nghe lời này, trong chớp mắt tức điên rồi.

Cuộc hẹn sao? Tô Cửu Cửu tức giận đến mức máu dồn lên não, có hiểu không? Ai hẹn với anh ta chứ!

- Hứa Nguyện, cậu nói xem sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy?

Cô tức giận oán giận với Hứa Nguyện, quả nhiên, tâm tình ảnh hưởng đến ăn uống, bây giờ cô bị tức no rồi.

- Cửu Cửu, tớ bảo này, có phải Lục Diễn thích cậu không?

Vẻ mặt Hứa Nguyện đầy tò mò.

Lúc Tô Cửu Cửu nghe xong lời này, trợn mắt nhìn Hứa Nguyện một cái:

- Con mắt nào của cậu nhìn ra như vậy?

- Ha ha, thực ra Lục Diễn rất ưu tú, người ta là giáo sư trường y, bộ dạng đẹp trai, nghe nói nhà anh ấy cũng có rất nhiều tiền, hay là cậu suy nghĩ một chút? Dù sao hai người cũng sinh đứa bé rồi...

Hứa Nguyện tiếp tục thêm dầu vào lửa.

- Hứa Nguyện, cậu cố ý sao, muốn làm bạn với tớ thì đừng nói ra tên khốn nạn đó.

Nếu Tô Cửu Cửu biết về nước sẽ gặp phải tên khốn nạn này, không bằng cô tiếp tục ở nước Mĩ.

- Được rồi, không nói nữa, không nói nữa được chưa.

Hứa Nguyện không ngờ Tô Cửu Cửu chán ghét Lục Diễn như vậy, chỉ là theo ý cô ấy, Tô Cửu Cửu và Lục Diễn không phải không có khả năng.

- Đúng rồi, Hứa Nguyện, nhà trẻ của Cách Cách có được không?

Tô Cửu Cửu nhớ tới chuyện mình còn chưa chọn được nhà trẻ cho con trai, mỗi ngày đều bỏ đứa bé ở nhà, tóm lại không phải là chuyện hay.

- Cũng không tệ lắm.

Hứa Nguyện vừa ăn vừa trả lời.

- Vậy hôm nào cậu giúp tớ liên lạc với hiệu trưởng, tớ muốn đưa Đậu Đinh đến nhà trẻ.

- Được, không thành vấn đề.

Tuy Tô Cửu Cửu vừa mới tức giận, nhưng mà những lời Hứa Nguyện nói, ít nhiều gì cô cũng nghe lọt, nhất là một câu cuối cùng.

Đúng vậy, cô chán ghét Lục Diễn như vậy, nhưng bọn họ đã có đứa bé, nếu có thể lựa chọn, cô sẽ không xuất hiện cùng một chỗ với người đàn ông này, nhưng nghĩ lại nếu không nhờ đêm hôm đó, sao cô có Đậu Đinh vừa đáng yêu lại hiểu biết như vậy.

Xem ra mọi việc đều có hai mặt, vận mệnh đều được sắp xếp hết, nhưng bây giờ cô chỉ hi vọng dừng ở đây với người đàn ông kia, không hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.