Pháp Y Quỷ Tiên

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Miếu Nhỏ Tàn Phá




Pháp y quỷ tiên

Tác giả: Khổ hải quỷ nhai

Dịch: MrSax

Giang Lôi biết cái gọi là cảnh chủ tôn thần, kỳ thật chính là quản hạt mấy cái thôn nhỏ chung quanh, chức vị quyền hạn chỉ như hạt mè hạt đậu mà thôi, bất quá rốt cuộc cũng được lưu lại âm phủ, không cần đi đầu thai làm heo chó, quả là một việc cao hứng.

Chương lệ quỷ không nghĩ tới, Giang Lôi chỉ dùng ngắn ngủn nửa ngày, liền từ tù nhân biến thành thuộc hạ của Thành Hoàng, được Thành Hoàng giao cho địa phận quản hạt, tuy rằng rất nhỏ nhưng nói đến cùng vẫn hơn mình một cấp bậc.

Lẽ ra hiện tại hắn nên lưu lại, dù sao cũng là chỗ quen biết, thấy đối phương một bước lên mây, không những thoát cảnh đầu thai làm heo chó mà thân phận hiện tại còn cao hơn mình một bậc, cái chuyện tay bắt mặt mừng là nên a. Nhưng nghĩ lại biểu hiện lúc trước, mình lên mặt dạy đời đối phương, Chương lệ quỷ liền mặt quỷ phát sốt, xám xịt đi theo đại đội nhân mã cùng nhau trở về miếu Thành Hoàng Ninh Xa thành.

Kỳ thật hắn lo lắng nhiều rồi, Giang Lôi sao lại để bụng cái chuyện cỏn con này? Nhưng thật ra Giang Lôi ngóng chờ Chương lệ quỷ lưu lại, bởi vì…..…… Hắn không biết đường a.

Đang lúc Giang Lôi phát sầu vì không biết phải đến đâu nhận chức, hai cái lệ quỷ cưỡi âm mã từ giấy vàng dán hồ mà thành phi tới, giao cho hắn một bộ quan phục.

Mũ cánh chuồn chuồn, đoàn lãnh áo dài, quan ủng đế cao, còn có một cái đai lưng thanh quang lấp lánh, đây là quan phục của tiểu lại nơi địa phủ.

Giang Lôi tiếp nhận quan phục, sau lại khách khí dò hỏi đường, biết được dọc theo quan đạo hướng phía nam đi hơn ba mươi dặm, chính là địa phận mình quản hạt, nơi đó cách Ninh Xa thành vừa đúng năm mươi dặm, xem như vị trí quan trọng giao thông nam bắc, có thiết lập trạm dịch, cho nên kêu năm mươi dặm phô.

Sau khi tiễn hai lệ quỷ, hắn dứt khoát thay luôn quan phục vào, cầm lại thiêm( thẻ bài) đại biểu thân phận cài vào bên hông. Kỳ thật là hắn có chút chột dạ, nghĩ thầm mặc kệ cái triều đại nào, xuyên qua một thân da hổ có gì phải sợ.

Quỷ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, không giống nhân thể da thịt, hơn ba mươi dặm đường qua nửa ngày liền đến. Hắn ở ngoài trấn đi vòng vo thêm nửa ngày, rốt cuộc tìm được phủ nha của mình………… một cái miếu bị tàn phá.

Trong miếu không có tượng thờ, chỉ có một cái bài vị, trên viết thượng thư cảnh chủ tôn thần xiêu xiêu vẹo vẹo. Cửa miếu chỉ còn một bên, nóc nhà cũng còn một nửa, bắt hương thì tới nửa cây tàn nhang cũng không có.

“Thảm như vậy?”

Giang Lôi xoa xoa mắt, sợ mình nhìn lầm rồi. Tuy nói không phải cái gì đại quan, nhưng tốt xấu cũng là quan, so với địa cầu mà nói, chức quan của mình cũng phải tương đương với đảng uỷ thư ký kiêm Hương Trưởng, kiêm trưởng đồn công an, kiêm viện trưởng viện kiểm sát …… Như thế nào lại đến hoàn cảnh này.

Giang Lôi đi vào miếu, hắn không dừng lại mà đi thẳng tới thạch đài để bài vị cung phụng. Đừng hiểu lầm, hắn không phải loại thanh niên không chấp nhận được hiện thực thì tự sát đâu, mà là …………

Thấy hoa mắt một cái, xuất hiện trước mắt hăn là một gian phòng rộng lớn, ước chừng có trên dưới một trăm mét vuông, hai sườn còn có hai phòng nhỏ gọi là thính phòng. Đây mới chân chính là nha môn âm phủ, người sống nhìn không thấy, vào càng không được.

Chẳng qua âm tào địa phủ cách điệu, ngoài hắc chính là bạch, làm cho cả gian phòng cũng chỉ có hai màu đen trắng, nhìn lâu không khỏi bực mình.

Giang Lôi đang ở một bên cân nhắc, có hay không nên bài trí lại một chút. Đột nhiên thấy một con vật toàn thân đen như than, quái vật hai đầu, hấp tấp xông vào.

“A ——”

“Yêu quái a ——”

Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, một tiếng của lại tiêm lại âm( bác nào hiểu nghĩa dịch hộ em cái), giống như băng trùy va đập, tiếng khác thanh hơi như tiếng người mới là Giang Lôi kêu.

Kêu xong, hắn lập tức rút ra lệnh bài bên hông, coi như đoản kiếm cầm chặt trong tay, run rẩy chỉ về phía quái vật:

“Đừng tới đây, nói cho ngươi biết, ta mà phát điên lên cũng không phải dạng vừa đâu……”

Quái vật nhìn quan phục trên người Giang Lôi, liền biết là quan tới nhận chức, vội vàng phe phẩy hai cái đầu một lớn một nhỏ giải thích:

“Cảnh chủ, ta là lệ quỷ thủ hạ của ngài, không phải yêu quái.”

“Đừng có lừa ta, có hai cái đầu quỷ, ngươi là yêu tinh ở núi nào, mau mau khai ra. Nói cho ngươi biết, ta chính là mệnh quan triều đình, ngươi dám làm hại ta là động tới thiên uy của triều đình, triều đình phát ra năm trăm vạn đại quân chém chết ngươi.”

Lệ quỷ bị làm cho dở khóc dở cười, đành phải móc ra eo bài, đưa cho Giang Lôi. Phía trước nói qua, âm tào địa phủ, quan có quan ấn, lại có lại thiêm, lệ quỷ tất có lệ bài.

Giang Lôi nhìn đến lệ bài, nửa tin nửa ngờ, lại thấy trang phục của đối phương đích xác là của chân quỷ, lúc này mới tiếp nhận eo bài, chỉ thấy mặt trên có khắc: Ninh xa huyện miếu Thành Hoàng đóng tại năm mươi dặm phô -- cấp chân quỷ Vệ Đại Quang.

Hắn đem eo bài ném trở lại, vuốt vuốt cái ngực, lạnh lùng nói:

“Tốt, tốt, như thế nào ngươi lại có hai cái đầu, chẳng phải muốn hù chết người ta sao?”

“Bẩm cảnh chủ, ta cũng không biết a, chỉ là sau khi chết không lâu, cổ liền dài ra một cái nhọt, mấy năm nay càng dài càng lớn……”

Vệ Đại Quang trên mặt quỷ đầy u ám.

“Di!” Âm phủ không có ánh mặt trời, cả ngày xám xịt, Giang Lôi nhìn kỹ lại, mới phát hiện xác thật là một cái nhọt lớn, mặt trên nhăn nheo đầy nếp gấp, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm, lúc này mới hỏi:

“Quỷ cũng sinh bệnh sao?”

“Tự nhiên là có, không những thế còn là năm thương sáu bệnh, bảy lao tám suy, đủ các loại bệnh. Thậm chí gãy chân mắt mù, đều là bệnh quỷ thể có trước khi đầu thai, đưa tới dương gian.”

“Thì ra là thế, vậy ngươi đi đầu thai, khi được sinh ra có phải hay không cũng có hai cái đầu?”

“Vâng, cho nên thuộc hạ mới ăn vạ âm phủ, không dám đi Phong Đô, sợ vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ bóp chết.”

“Ách……”

Giang Lôi vô ngữ, thuận miệng hỏi:

“Âm phủ không có lang trung sao?”

“Không có, chỉ là nghe nói có lão quỷ ngàn năm thủ đoạn y thuật thông thần, bất quá loại quỷ này bình thường khó có thể gặp được.”

Giang Lôi trong đầu linh quang chợt lóe, thầm nghĩ: “Pháp y không chỉ có hội thẩm, nghiệm thi, cũng có một nửa là bác sĩ khoa ngoại, loại nhọt này trên dương gian ma nói, chính là bướu lành, giải phẫu cắt bỏ là có thể khỏi. Hay ta phát thiện tâm, miễn phí tiến hành giải phẫu ngoại khoa một lần?”

“Không ổn! Quỷ thể cùng nhân thể khẳng định không giống nhau, u trên cổ nối liền động mạch chủ, làm không cẩn thận đến cái mệnh quỷ cũng khó giữ. Cũng không biết quỷ thể có máu tuần hoàn hay không, có thể truyền máu hay không …… Hơn nữa dao phẫu thuật, kẹp cầm máu, khâu lại châm, thuốc mê hết thảy đều không có.”

Hắn sở dĩ cân nhắc việc này, một nửa bởi vì thói quen nghề nghiệp, một nửa là muốn thử xem có thể dùng y thuật ở âm phủ kiếm âm đức được không. Tuy rằng quan trọng nhất vẫn là phá án hưởng âm đức, nhưng âm phủ dù sao cũng là quỷ thần thế giới, có rất nhiều thủ đoạn thần thông, để có thể sử dụng được kiến thức trinh thám là quá khó.

Liền lấy án chuột yêu giết người đoạt hồn tới xem, đại ấn của Thành Hoàng hẳn là có thể câu quỷ hồn về bất kể khoảng cách bao xa, nếu không phải quỷ hồn bị chuột yêu lấy để luyện chế cờ phiên, thì căn bản không tới lượt hắn phá án.

Nhớ tới chuột yêu, ánh mắt nó tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm mình, Giang Lôi tức khắc cảm giác lạnh sống lưng, thầm nghĩ: “Ta chỉ là một tên quỷ nhỏ làm quan, vạn nhất chuột yêu không bị xử tử, trở về trả thù, tuyệt sẽ không ăn chay, đối phương có khả năng dung quỷ hồn luyện cờ phiên a.”

Nghĩ vậy, hắn hỏi Vệ Đại Quang:

“Ngươi cũng biết những cái đó yêu quái cùng tu sĩ tu luyện như thế nào không, có cái gì mà thần thông không?”

“Thuộc hạ sinh thời từng kết bạn một vị Mao Sơn đạo sĩ, nghe hắn nói về quá trình tu luyện. Tuy rằng không nói rõ cụ thể pháp môn tu luyện ra sao, nhưng cũng biết đại khái cảnh giới, phân biệt là Thông Suốt, Âm Thần, Kim Đan, Nguyên Anh, Pháp Tướng. Còn như ngài nói cái gì thần thông thì không có cách gọi này. Kỳ thật, phủ ta có được chính là thần thuật, cùng thuật mà dương gian tu luyên hoàn toàn bất đồng.”

“Chỉ có không biết, ngài nói tu luyện cái vật gì mới có thể nói thành thần thông.”

Vệ Đại Quang nói xong, trong lòng lại cười thầm cảnh chủ này không biết gì. Lại nói:

“Yêu tinh tu luyện, xưa nay có ba phương pháp: Thứ nhất là đạt được đạo thống truyền thừa, phun nạp thiên địa linh khí; thứ hai là dựa vào bản năng, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa; cuối cùng là thông qua việc cướp lấy nguyên khí của người sống, hoặc là trực tiếp cắn nuốt thịt người.”

“Trong ba loại, loại thứ nhất là cường đại nhất, không chỉ có pháp lực dư thừa, còn tự luyện chế được pháp khí, sử dụng pháp thuật cường đại. loại thứ hai kém cỏi nhất, không biết pháp thuật, trên người cũng không có sát khí như loại thứ ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.