Pháp Y Quỷ Tiên

Chương 20: Chương 20: Cổ Trùng Bổn Mạng




Tiểu thuyết:Pháp y quỷ tiên

Tác giả: Khổ hải quỷ nhai

Dịch: Mr Sax

- Ngươi đây là?

Giang Lôi thực nghi hoặc.

Hồ nữ kiếm vị trí tốt bố trí xong đau đó mới nói:

- Đây là pháp bảo mẫu thân ta luyện chế từ Tây tử đàn, vạn tà bất xâm, quỷ hồn cũng có thể sử dụng, sư phụ đây là ta hiếu kính người a, hihi.

Giang Lôi nội tâm thầm tham, đúng lag mở rộng tầm mắt a, chỉ là chiếc giường thôi cũng có thể luyện chế đến như thế. Hắn thầm đánh giá chiếc giường, khung giường làm từ gỗ ánh tím cổ sắc cổ hương, chạm khắc nhứng đồ ắn đại biểu bình an. Tám bức bình phong chung quanh cũng được chạm khắc rất tinh xảo, những đồ án được gọi Bát Bảo, gồm: Quạt ba Tiêu, Hỗn độn Kiếm, Vạn lẵng Hoa, Thanh vân Sáo, Bảo Hồ Lô, Long cổ Ngư, Âm dương bản, Thiên niên Liên.

Đảo quanh một vong hành lang quanh giường, mấy đôi giày thêu nhỏ được sắp xếp gọn gàng, còn mấy rương y phục tiểu nữ hài, thậm chí hắn còn một góc yếm hồng nhạt lộ ra.

- Đây chẳng phải giường ngươi sao, cho ta dùng, ngươi ngủ nơi nào?

- Sư phụ không cần lo lắng, ta có thể kiếm một chiếc giường bình thường cũng được. Mẫu thân Vân Nhi đã dạy, có đồ tốt trước trước tiên phải hiếu kính sư phụ. Vân Nhi rất nghe lời.

Khổng Vân Nhi nói xong, lôi kéo hắn tới ngồi trên giường, lại lấy từ chiếc rương bên hành lang lấy ra một chiếc quạt tròn, cởi ra giày ngoan ngoãn quỳ gối trên giường quạt cho hắn:

- Vân Nhi hầu hạ sư phụ nghỉ ngơi.

Nhìn bộ dáng của nàng lúc này, giống như tiểu tỳ nữ mười phần ngoan dịu, chắc hẳn nàng học từ nha đầu tiểu thúy bên cạnh nàng.

Giang Lôi trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật là, muốn đêm giường hiếu kính thì cũng phải đem giày và áo lót cất đi chứ. Chăn gối cũng nên đổi một bộ khác mới đúng, chưa nói đến lễ giáo thời cổ nghiêm khắc, mà ngay trên địa cầu hiện tại cũng không có một tiểu nữ hài nào không thông hiểu chuyện này. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân của nàng xa nàng từ nhỏ, không hiểu chuyện cũng là chuyện bình thương. Hơn nữa, nàng tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn giản, không biết thế nào nào là nam nữ đại phòng, thứ hai cũng vì nàng coi hắn là người thân cận mới có thể không cố kỵ chút nào như vậy.

- Sư phụ, hiện tại ta có thể khấu đầu tám cái làm lễ bái sư với ngươi trước nhé.

Lúc này, đột nhiên Khổng Vân Nhi nghĩ tới mẫu thân từng nói qua đại lễ bái sư, cảm thấy tám cái khấu đầu này nhất định phải làm.

- Từ từ đã!

Giang Lôi vội vàng ngăn cản.

Vừa nghe Giang Lôi ngăn cản, tiểu loli lập tức ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, không hiểu vì cái gì không cho nàng làm lễ bái sư, chẳng lẽ chính mình tư chất quá kém, hay là biểu hiện của mình không đủ ngoan ngoãn?

Kỳ thật Giang Lôi cũng không bài xích bồi dưỡng một trợ thủ, đặc biệt là Khổng Vân Nhi, một trợ thủ không thể thiếu, ít nhất hắn hiện tại không tìm ra người thích hợp hơn nàng. Hơn nữa, một bảo tiêu tốt như vậy hắn chịu bỏ qua sao, hắn tính tìm đại môn kỹ thuật cho nàng học, như vậy vừa có thể tăng cường cảm tình, lại vừa đỡ phải phiền lòng.

Chỉ là cái danh sư phụ này là tuyệt đối không thể được, cái danh sư phụ thời này tương đối nghiêm khắc, một khi nhận nàng làm đồ đệ, phải cả ngày bầy ra bộ dạng nghiêm khắc, như thế thì còn gì là hưởng thụ lạc thú nữa? Nhưng không cho nàng một cái danh phận lại không được.

- Khụ khụ…… Là như thế này, bản lĩnh y thuật của ta còn chưa có xuất sư, bởi vậy không thể thu đệ tử được. Bất quá ta có thể thay mặt sư phụ mà thu ngươi làm đệ tử của người, ngươi thấy như thế nào?

Giang Lôi nháy mắt đã nghĩ ra chủ ý nói.

Khổng Vân Nhi đảo loạn hai tròng mắt giảo hoạt, không biết đang nghĩ tới cái gì, mặt phấn đỏ lên, nhẹ giọng nói:

- Như thế cũng tốt.

Giang Lôi nói:

- Tiên gia y thuật mạch chúng ta, không thịnh hành dập đầu, khấu đầu gì gì đó, cũng không cần lễ bái sư gì cả, từ giờ trở đi, ngươi chính là sư muội của ta, hôm nay cũng muộn quá rồi, ngày mai ta bắt đầu chỉ dạy ngươi tiên gia y thuật, cứ như vậy đi.

- Sư huynh……

- Làm sao vậy?

Cải thìa đem cây quạt ném xuống, bước xuống giường mang giày vào, sau đó cúi người đưa tay ra hiệu, khẽ mở miệng thơm nói:

- Thỉnh sư huynh rời giường.

Giang Lôi không biết nữ hồ giảo hoạt này muốn làm cái gì nữa đây, bất quá hắn vẫn làm theo.

Hắn vừa mới xuống khỏi giường, Khổng Vân Nhi liền nhanh như thỏ chạy tới nắm lấy mép giường, rồi chợt lóe biến mất. Không còn lưu lại thanh âm của nàng:

- Đây là pháp bảo dùng để hiếu kính sư phụ, sư huynh vẫn là không cần dùng tới đi……

Giang Lôi sửng sốt, nha đầu này cũng quá giảo hoạt, bái sư cái gì cũng có, bái sư huynh liền trống không. Bất quá nàng dọn đi cũng là chuyện tốt, dù sao thì đó cũng là pháp bảo, để phụ thân nàng biết được, không phát hỏa mới là lạ.

……

Cách miếu cảnh chủ bẩy mươi dặm về phía đông, có một ngọn núi toàn là quạ đen, ngọn núi này vô cùng quỷ dị, nhìn đâu đâu cũng là phần mộ, trên núi vô số quạ đen to lớn như cái đấu, mỗi khi đêm xuống có hàng vạn con quạ bay lên, che kín cả bầu trời, tiếng kêu của chúng như những tiếng rên rỉ truyền khắp nơi, khiến người ta nghe thấy mà thất kinh. Tương truyền, những con quạ đen này đều do linh hồn trên núi hóa thành, bởi vậy không người nào dám săn giết chúng.

Trên sườn núi Hắc nha có mặt hồ sâu không thấy đáy, hồ nước này quanh năm tỏa ra băng hàn lạnh thấu xương, bên hồ có một căn nhà gỗ cũ nát, trong phòng dơ bẩn khắp nơi, bốc mùi kinh khủng. Lúc này, có một trung niên hán tử đang ngồi xếp bằng trong phòng.

- Oa ——

Một tiếng rên rỉ thê lương phát ra từ miệng hán tử, hắn đang dùng sức đụng đầu vào tường, âm thanh bang bang truyền ra. Máu nhuộn đỏ vách tường chảy xuống, vẽ trên mặt đất từng đạo theo quy luật nào đó. Thật lâu sau đó, trung niên hán tử mở bừng hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âm độc cùng oán hận, kết hợp với khuôn mặt gây dại thật đúng là không thích hợp chút nào.

Người này chính là Kim nha, nói chính xác hơn, thân xác này đã bị Kim nha đoạt xá. Đoạt xá có hạn chế rất lớn với tu sĩ, cũng không phải vạn bất đắc dĩ không ai nguyện ý đoạt xá cả, theo tình trạng của hắn hiện giờ thì biết, chịu ảnh hưởng sau khi đoạt xá ngũ quan của hắn giống như người bị trúng gió vậy, tứ chi đều tê liệt, thân thể cứng ngắc ngồi trong phòng.

Thi Âm môn lấy cổ trùng luyện thi quỷ, phàm là cổ trùng sau khi được luyện trên âm hồn đều phải chịu sự khống chế của bản mạng cổ trong người chủ nhân, mới vùa rồi hắn thôi động bản mạng cổ, muốn diệt sát con tiện tì lâm trận phản bội kia hồn phi phách tán. Nào ngờ, khi vừa thôi động còn hoàn hảo, đang lúc hắn muốn cho con tiện tì kia biết thế nào là sống không bằng chết, thì đột nhiên cổ trùng lại không chịu bị khống chế. Kim nha hắn lập tức thôi động mạnh hơn, nhưng hắn càng thôi động, sự mất khống chế càng rõ ràng hơn, đến cuối cùng hắn bị cổ trùng phản hệ, người bị thương lại chính là hắn.

Nếu như Giang Lôi ở đây, nhất định hắn có thể minh bạch chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc xích minh tuyến cổ không chịu sự khống chế của Kim nha, cũng chính là lúc Giang lôi loại bỏ nhánh xích minh tuyến cổ sau lưng Đàm Nguyên Vi, mà khi Kim nha hoàn toàn mất khống chế và bị phản hệ, lại chính là lúc Vân Nhi tiêu diệt con xích minh tuyến cổ liên kết với động mạch chủ của Đàm Nguyên Vi.

Bản mạng cổ cùng cổ tử có mối liên hệ rất chặt chẽ, cổ tử tử vong, đồng dạng cổ mẫu sẽ bị phản hệ trọng thương.

- Chết tiệt, chuyện này là sao, chẳng lẽ tên tiểu quỷ kia có bản lĩnh bài trừ luyện quỷ đại pháp của ta?

Bản mạng cổ bị hao tổn, đồng dạng Kim nha cũng trọng thương. Trước đó hắn còn đang suy tính, dù tu vi bị giảm vì đoạt xá, nhưng nếu dùng nguyên thần xuất khiếu để báo thù và cướp lại đồng thi thì hắn vẫn có thể làm được, nhưng hiện tại xem ra đã là chuyện không có khả năng. Không có đồng môn trợ giúp, đến nguyên thần xuất khiếu hắn cũng không làm được, chỉ có thể bị vây chết trong khối thân thể đã bị tàn phế này.

Nghĩ vậy, trong mắt Kim nha hung quang chợt lóe, chợt có một con quái trùng nhìn vô cùng ghê tởm, đang chậm rãi chiu ra từ miệng hắn. Quái trùng tam đầu cửu chi, tựa như bò cạp mà không phải bò cạp, sau lưng có cánh, toàn thân khô vàng, quái trùng vừa xuất hiện, cả gian phòng lập tức tràn ngập mùi tanh tưởi, nháy mắt đã bao phủ phạm vi bốn mười mét xung quanh.

Chỉ tội cho mấy con quạ đang đậu trên nóc nhà, lập tức té rớt trên mặt đất, chết lặng yên không một tiếng động.

“Đi!” Kim nha mơ hồ quát một tiếng, bản mạng cổ bay thẳng lên trời cao, sau đó phịch một tiếng tự bạo, hóa thành một đám sương mù màu vàng tiêu tán trong khuung trung.

Ngay tại lúc bản mạng cổ của Kim nha tự bạo, trong bán kính hai ngàn dặm xung quanh, tất cả các đệ tử Thi Âm môn, sắc mặt đều đại biến, gác lại mọi chuyện đang làm, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất di chuyển về hướng căn nhà gỗ của Kim nha.

Kim nha có thể khống chế xích minh tuyến cổ mà hắn luyện chế, thì bản mạng cổ của hắn cũng chịu sự khống chế của Thi Âm môn. Hắn tự bạo bản mạng cổ của mình, sư thúc của hắn tại tông môn liền có thể cảm ứng được, hơn nữa trong phạm vi hai ngàn dặm xung quanh hắn, phàm là đệ tử Thi Âm môn đều cảm ứng được.

Tự bạo bản mạng cổ, là phương thức báo tin cầu cứu khẩn cấp của đệ tử Thi Âm môn, phàm là môn nhân Thi Âm môn, chỉ cần trong phậm vi có thể cảm ứng được, nhất định phải lập tức chạy tới cứu viện cho đồng môn, nếu không sẽ bị tông môn cho hưởng thụ vạn trùng phệ hồn đại hình, đến lúc đó muốn hồn phi phách tán mà chết thống khoái cũng không được.

Đây cũng là lý do vì sao Thi Âm môn vẫn luôn tồn xuống dưới, vẫn bảo trì đạo thống truyền thừa bao năm qua. Khác hẳn các tông môn tà tông khác, mặc kệ công pháp truyền thừa lợi hại, hay thủ đoạn âm độc thế nào, phần lớn chỉ có thể như phù dung sớm nở tối tàn, nguyên nhân chính, vẫn là do các tông phái này quá ích kỷ mà ra.

Thi Âm môn có phương thức tu luyện chính là luyện chế cương thi, luyện chế ma đầu, bồi dưỡng cổ trùng. Tự nhiên, các đệ tử không thể cứ tu luyện trong núi như các tông phái khác, bởi vậy, phàm là đệ tử đột phá tu vi âm thần trở lên, đều phải xuống núi rèn luyện, tới nhân gian giết người đoạt hồn, sưu tầm thi thể.

Kim nha hắn có thể cảm ứng được, trong phạm vi hai ngàn dặm xung quanh, có chín đồng môn đang hướng về phía hắn. Trong đó có mộn đồng môn, đã luyện chế thành công Ngân thi, có được chiến lực ngan với tu sĩ Nguyên Anh. Tất cả tập chung một chỗ, đừng nói một tên tép diu cảnh chủ, ngay cả tiêu diệt một Thành Hoàng đều không phải vấn đề.

Tự bạo bản mạng cổ tuy phải trả giá thật lớn, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn thành phế nhân. Chỉ cần đồng môn đuổi tới kịp thời, là có thể cứu trợ hắn âm thần xuất khiếu, cùng lắm thì trở về núi tu dưỡng vài thập niên, bắt đầu tu luyện lại từ đầu. Mặt khác, thủ đoạn có thể bài trừ cổ trùng trên ma đầu, đối với Thi Âm môn mà nói đúng là họa ngập đầu, đại địch như vậy phải bóp chết từ trong trướng nước, tuyệt không thể để hắn tồn tại. Có thể loại bỏ mối họa này, tông môn cao tầng sẽ có trọng thưởng là chác chắn, đến lúc đó khôi phục tu vi cũng không tính là việc khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.