Điểm khác biệt lớn nhất giữa việc hai người cùng chung sống với nhau so với khi độc thân ấy chính là, những chuyện vụn vặt trước đây không hề để tâm tới bỗng trở nên nhiều hơn, ăn ở đi lại cơm áo gạo tiền… tất cả đều biến thành những mắt xích không thể thiếu được trong cuộc sống hàng ngày, giống như bây giờ Triển Chiêu đã quen với việc sau khi tan tầm sẽ ghé qua siêu thị ở gần viện nghiên cứu để mua một ít nguyên liệu tươi ngon về nấu ăn vào những ngày hai người đều về nhà ăn cơm tối.
“Bác sỹ Triển?”
Đã rất nhiều năm rồi không nghe thấy tiếng xưng hô ấy, Triển Chiêu ngây người một lúc mới ý thức được người phụ nữ trung niên đứng đằng sau đang bắt chuyện với mình.
Người gọi cậu lại là một phụ nữ trên bốn mươi tuổi, có một khuôn mặt bình thường không quá gây chú ý, sắc mặt hơi xanh xao, nhìn qua thì tinh thần cũng có vẻ không được tốt cho lắm, tóc mai hai bên thái dương đã lấm tấm hoa râm khiến người ta có một loại cảm giác tang thương hơn rất nhiều so với tuổi của thị. Triển Chiêu cảm thấy người phụ nữ này có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được rốt cuộc là đã gặp thị ở đâu.
“Sao vậy, bác sỹ Triển không nhớ ra tôi sao?” Trông thấy vẻ ngập ngừng trên gương mặt Triển Chiêu, người phụ nữ kia tươi cười, “Bốn năm trước, cậu còn từng chạy theo đòi tôi ký tên nữa mà!”
Hai chữ “ký tên” này đã gợi nhớ lại ký ức của Triển Chiêu, cậu nhẹ nhàng à một tiếng rồi gật đầu với người phụ nữ kia, mỉm cười nói, “Cô Lý, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu thật đấy nhỉ,” Người phụ nữ được gọi là cô Lý khẽ cười khổ, cất tiếng nói như tự giễu: “Có điều, tôi cũng không còn là ‘cô Lý’ nữa rồi, chồng tôi đã qua đời hai năm trước, cũng là ở bệnh viện của các cậu!”
Nghe vậy, Triển Chiêu hơi nhíu mày, có một số lời cậu không biết có nên hỏi hay không, chỉ là lời nói cùng với những chuyện quá khứ của người phụ nữ đứng trước mặt khiến cho cậu có một liên tưởng không mấy tốt lành.
“Bác sỹ Triển, xin đừng nên bày ra vẻ mặt như thế!” Nhận ra được biểu hiện áy náy theo bản năng của Triển Chiêu, người phụ nữ thoải mái nở nụ cười, “Tôi cam đoan với cậu, cái chết của ông ấy không có hại gì đối với tôi cả, ‘viêm phổi cấp tính’, lúc ông ấy mất, bác sỹ ở bệnh viện các cậu nói với tôi như vậy đấy!”
Triển Chiêu khẽ gật đầu, cậu đã đại khái có thể tưởng tượng ra là tình huống thế nào – Bệnh nhân nằm trên giường trường kỳ rất dễ bị biến chứng nhiễm trùng phổi, nếu kéo dài hoặc không được chăm sóc cẩn thận thì sẽ khó mà khống chế được nhiễm trùng, quả thực khả năng phát triển thành viêm phổi cấp tính là rất cao.
“Bây giờ cô… sống có tốt không?” Cẩn thận đắn đo một lúc, rốt cuộc Triển Chiêu cũng vẫn hỏi.
“Rất tốt, hiện giờ đang sống một mình, thoải mái hơn nhiều lắm.” Người phụ nữ lại cười tươi rói, dùng một giọng điệu thờ ơ như đang nói về chuyện của người khác, “Nói thực thì, ông ấy chết rồi, tôi mới chính thức cảm thấy được giải thoát, gánh nặng gánh trên vai mười năm cuối cùng cũng có thể thả xuống, bác sỹ Triển, cậu sẽ không hiểu được đó là một cảm giác thoải mái đến thế nào đâu.”
Triển Chiêu không nói gì, người phụ nữ trung niên đeo một lớp mặt nạ tươi cười trước mặt cùng với khuôn mặt cuồng loạn gần như tới ranh giới tan vỡ trong ký ức chồng chéo lên nhau, sự dữ tợn tuyệt vọng hằn giữa hai hàng lông mày khiến cậu thấy lòng mình ân ẩn đau, nhưng dầu cho có như vậy, cậu sẽ vẫn không hối hận đối với sự kiên trì của mình ngày trước…
Khi đó là năm thứ hai cậu tham gia công tác sau khi tốt nghiệp thạc sỹ, Triển Chiêu mới chuyển từ thân phận bác sỹ nhi khoa trở thành bác sỹ nội trú chính thức, là bác sỹ khoa giải phẫu thần kinh trẻ tuổi nhất.
Một ngày nọ trời vừa sang xuân chưa được bao lâu, cậu phụ trách tiếp nhận một bệnh nhân họ Lý bị máu tụ dưới màng cứng do tai nạn giao thông.
Lúc bệnh nhân nhập viện thì tình trạng đã rất nguy kịch, nằm trong trạng thái hôn mê sâu, sau khi chụp CT não bộ, nhìn vào phim chụp có thể thấy được sự biến đổi trong não, dưới màng cứng bên thái dương trái có một cục máu tụ sưng lớn, tính toán sơ bộ lượng máu phải tới 40ml. Trưởng khoa mang theo Triển Chiêu mới gia nhập thực hiện ca phẫu thuật mổ sọ khẩn cấp cho bệnh nhân, sau khi mở nắp sọ, trích rửa dẫn lưu huyết tụ, đặt ống dẫn lưu, vất vả suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng coi như bảo vệ được tính mạng của bệnh nhân.
Chỉ là mạng đã cứu về rồi, nhưng tình hình của bệnh nhân vẫn không khá lên được, bị dập não vùng thùy thái dương khiến cho ông ta vẫn luôn ở trong trạng thái ý thức mơ hồ buồn vui thất thường, cả ngày ngoài mê man thì la hét um sùm, nói năng linh tinh, buộc phải ở lại phòng quan sát hơn một tuần lễ.
Gần như luôn túc trực ở bên người bệnh nhân chính là vợ của ông ta. Khác với những gia đình khác thường chăm sóc không được chu đáo nên phải thuê người đến chăm, Triển Chiêu phát hiện ra, vợ của ông ta dường như đã rất quen với việc chăm sóc bệnh nhân, thở oxi nên đến mức độ nào, túi đi tiểu nên thay như thế nào, đến ngay cả xoay người đấm lưng cũng làm vô cùng thành thạo. Nhưng so với những việc ấy, càng khiến cho Triển Chiêu thấy lạ chính là, vị Lý phu nhân này cũng không giống như người thân của những bệnh nhân khác, ngày nào cũng quấn lấy bác sỹ lo lắng hỏi han xem tình hình bệnh nhân ra sao, bình phục như thế nào, kết quả kiểm tra có tốt không, phải chữa trị bằng cách gì, khi nào thì có thể trị xong, những vấn đề bình thường nhất ấy, thị không hề chủ động hỏi đến dù chỉ là một lần. Hàng ngày lúc kiểm tra phòng, thị cũng chỉ yên lặng nghe bác sỹ nói, ngầm đồng ý với phương pháp trị liệu của bác sỹ, từ đầu chí cuối đều không có bất kỳ ý kiến gì.
Sau đó Triển Chiêu mới được biết, sở dĩ vị Lý phu nhân này quen chăm sóc bệnh nhân đến như vậy là vì chồng của thị đã có tiền sử bị động kinh hơn mười năm, mà người vẫn luôn ở bên chăm sóc, xưa nay chỉ có duy nhất vợ ông ta.
Sau khi biết chuyện đó, Triển Chiêu theo bản năng chăm sóc cho bệnh nhân này đặc biệt hơn, những lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm ông ta, thi thoảng cũng trò chuyện vài câu với Lý phu nhân, cho dù đối phương thường tỏ ra không mấy hứng thú, nhưng hàng ngày cậu vẫn nói rõ tường tận bệnh tình của bệnh nhân và giải thích kế hoạch trị liệu. Dần dà, Lý phu nhân vốn dĩ rất lạnh nhạt không thích nói chuyện cũng sẽ mỉm cười khi thấy cậu, cũng chủ động kể với cậu rằng đêm qua chồng thị ngủ mấy tiếng, lúc tỉnh dậy có thể tự mình uống một ít nước, thỉnh thoảng còn gọi tên thị. Nghe thị kể lại như vậy, Triển Chiêu sẽ âm thầm thở phào một hơi, đồng thời an ủi thị rằng tình huống của bệnh nhân sẽ từng bước chuyển biến tốt.
“Ông ấy à, bây giờ bớt ồn ào hơn mấy ngày trước rồi, chỉ là không chịu ăn gì cả.” Lý phu nhân chậm rãi quấy bát cháo thịt trứng muối đã ninh nát nhừ, nói một câu như vậy.
“Tình trạng của ông ấy bây giờ có thể ăn được ít đồ ăn lỏng rồi.” Triển Chiêu trả lời, “Cố gắng để ông ấy ăn một ít, nếu không chỉ dựa vào dinh dưỡng ngoài đường tiêu hóa (2) cũng không phải biện pháp tốt, hơn nữa còn dễ bị dính ruột.”
“Tôi chẳng biết làm sao để bắt ông ấy ăn được.” Lý phu nhân cười chìa bát cháo trong tay ra trước mặt Triển Chiêu, “Nếu không thì bác sỹ Triển thử xem?”
Giật mình trước lời đề nghị của người đàn bà này, Triển Chiêu lúng túng nhận lấy bát, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nâng cao đầu giường bệnh lên, để cho bệnh nhân đang trong tình trạng lơ mơ nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó dựa nửa người vào thành giường. Nói thực là cậu không có kinh nghiệm tự chăm sóc bệnh nhân, chỉ có thể dựa vào suy đoán mà múc một muỗng cháo nhỏ, cẩn thận đưa đến bên miệng bệnh nhân.
Bệnh nhân chép chép miệng theo phản xạ có điều kiện, nuốt thìa cháo kia xuống họng xong thì rên lên một câu nghe chẳng rõ.
“Ông ấy nói gì vậy?” Triển Chiêu nghe không hiểu những âm tiết mơ hồ đặc sệt giọng địa phương kia, hơi ngước đầu lên ngờ ngợ nhìn người phụ nữ trung niên đang khoanh tay đứng bên giường nhìn họ.
“Ông ấy bảo ‘Không ăn’.” Lý phu nhân mỉm cười trả lời.
“Ăn thêm một chút đi, đây là muốn tốt cho ông.” Triển Chiêu biết bệnh nhân trên giường không hiểu được lời khuyên của cậu, nhưng vẫn múc nửa thìa cháo nữa đút vào miệng ông ta.
Bệnh nhận ngậm thìa cháo nát nhừ trong mồm, cổ họng bất mãn ú ớ hai tiếng rồi giật giật khóe miệng, dùng sức phun hết cháo ra ngoài – Triển Chiêu ngồi bên giường không hề đề phòng bị ông ta phun đầy tay, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Bác sỹ Triển, cậu đúng là người tốt.” Trông thấy vẻ chật vật của Triển Chiêu, Lý phu nhân đứng bên cười khúc khích, giọng nói rõ ràng có ý cười trên sự đau khổ của người khác, “Chỉ là ‘Cửu bệnh sàng biên vô hiếu tử’ (3), người chưa từng có trải nghiệm giống như tôi, làm sao có thể hiểu được sự cực khổ của tôi chứ?”
Chín giờ tối thứ năm, Triển Chiêu đang trực đêm nghe y tá trực ban báo cáo bệnh nhân họ Lý ở giường số 37 kia nhịp tim không đều, khó thở, đo điện tâm đồ độ bão hòa oxy trong máu là 60%.
Nghe báo cáo của y tá xong, Triển Chiêu không khỏi nhăn mày, mấy ngày nay tuy tình huống não bộ của bệnh nhân có chuyển biến tốt, phần lớn máu tụ đã tan hết, ý thức cũng tỉnh táo hơn trước đây không ít, thế nhưng lại bị biến chứng viêm phổi khá nghiêm trọng, ho ra nhiều cục đờm màu vàng đặc sệt, có lượng lớn dịch đàm mắc trong khí quản, hít thở không thông, oxy cũng không tới được mức bình thường, mặc dù đã đẩy mạnh các liệu pháp kháng viêm và thường xuyên hút đàm định kỳ, thế nhưng hiệu quả vẫn không được như mong đợi.
“Tiểu Hà,” Triển Chiêu đứng dậy, nói với cô thực tập sinh ngồi cách đó không xa, “Chúng ta lập tức mở khí quản cho bệnh nhân giường 37, phiền em chuẩn bị một bộ mở khí quản, Lidocaine (4) và ống tiêm 5ml, thêm hai đôi găng tay nữa.”
“Vâng ạ!”
Cô nhóc trẻ tuổi được gọi là Tiểu Hà nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng đi lấy đồ mà Triển Chiêu muốn cô chuẩn bị. Tuy Triển Chiêu không phải là giáo viên hướng dẫn của cô, thế nhưng lúc trực ban cùng cậu nếu có việc gì có thể giúp được thì cô nhóc vẫn cảm thấy tim đập thình thịch không tự kìm hãm được, tinh thần cũng trở nên cực kỳ phấn chấn.
Đồ vật nhanh chóng được chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng lúc cô nhóc đẩy xe trị liệu vào phòng giám sát thì tình cảnh bên trong lại khiến cô hết sức sững sờ.
“Tóm lại, giấy đồng ý phẫu thuật này tôi sẽ không ký tên.” Lúc trả lời, Lý phu nhân bình thản ngồi trên ghế kê cạnh giường bệnh, vẻ mặt không chút cảm xúc trái ngược hẳn với dáng vẻ lo lắng của cô y tá đứng bên, ngữ khí cũng không thấy có bất cứ xao động gì.
“Cô Lý,” Triển Chiêu nhíu mày, biểu tình rất nghiêm túc, nhưng vẫn cố bắt mình phải giữ được tỉnh táo, mở khí quản cần phải có chữ ký của người nhà bệnh nhân trên giấy đồng ý phẫu thuật thì mới có thể tiến hành, ít nhất là vào lúc này, cậu tuyệt đối không thể thoái nhượng, “Xin cô hiểu rõ cho, chồng cô hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng suy hô hấp, nếu không làm phẫu thuật mở khí quản thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ông ấy.”
“Vậy sao? Vậy làm phiền bác sỹ Triển nói cho tôi biết…” Lý phu nhân nghe vậy thì chậm rãi đứng dậy, chỉ vào con số màu đỏ cực bắt mắt hiển thị ở hàng thứ hai trên máy điện tâm đồ – 57, đó là vạch biểu thị độ bão hòa oxy trong máu, vì trị số quá thấp nên đang không ngừng phát ra tiếng còi báo động ngắn ngủn mà sắc bén. Thị cười hỏi: “Con số này, rốt cuộc phải giảm xuống bao nhiêu thì ông ta mới chết đây?”
Cô y tá trực ca đứng bên quả thực nhìn không nổi, bèn la lên, “Rốt cuộc chị có phải là vợ của ông ấy không, sao có thể nói ra những lời như thế được!”
“Tôi nói cái gì?” Nụ cười như chiếc mặt nạ trên mặt Lý phu nhân chậm rãi được gỡ xuống, âm điệu cũng không tự chủ được mà cao hẳn lên, “Tôi vốn đang mong cho ông ta chết quách đi thật nhanh đây! Cô cho rằng tôi hầu hạ ông ta bao lâu? Mười năm! Ròng rã mười năm trời đó! Cuộc đời của một người phụ nữ có được bao nhiêu cái mười năm để mà hoang phí!? Mười năm thanh xuân của tôi đã dành toàn bộ cho việc chăm sóc hầu hạ ông ta! Các người còn muốn tôi phải làm sao? Tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi, thật sự chịu đủ lắm rồi!”
Nói xong tiếng cuối cùng, thị đã như phát rồ mà khàn giọng gào lên, “Nói chung là tôi sẽ tuyệt đối không ký tên vào giấy đồng ý, cứ để ông ta chết đi là tốt rồi! Chết càng sớm càng tốt!”
Phản ứng ngoài ý muốn này khiến cho tất cả những người đứng trong phòng bệnh đều sững sờ. Triển Chiêu đối diện với người phụ nữ đang cười sằng sặc như bị điên kia, nhất thời đủ loại tâm tình như vặn siết lấy trái tim khiến cho cậu không kịp thở, cậu biết bây giờ mình chắc chắn không thể thuyết phục được thị, thế nhưng cậu cũng không thể từ bỏ vào lúc này được.
Hít một hơi thật sâu, không khí trong phòng quan sát đã được xử lý tăng thêm nhiệt độ và độ ẩm tràn đầy vào lồng ngực, Triển Chiêu ép buộc bản thân phải bình tĩnh tâm tình, giọng nói vẫn kiên định và quả đoán như thường ngày, “Tiểu Hà,” Cậu nói với cô nhóc thực tập sinh luống cuống đứng trước cửa: “Đi chuẩn bị 100ml nước muối sinh lý và thiết bị hút đờm, đồng thời kêu trạm y tá chuẩn bị làm cấp cứu suy hô hấp.” Sau đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn máy điện tâm đồ, tiếp tục nói, “Còn có, nhịp tim 185 lần/phút, tâm luật tề, tim nhịp nhanh xoang (5), mời các bác sỹ nội khoa tim tới đây khẩn cấp hội chẩn.”
Cô nhóc thực tập sinh vừa nhận ra người Triển Chiêu gọi là mình thì vội vàng ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với một nụ cười bình tĩnh mang theo ý động viên, cô nhóc lập tức kìm lại giọt nước mắt đang chực trào ra, cắn răng đáp lại bằng một nụ cười, hô lớn, “Vâng ạ!”
“Cô Lý, cô phải hiểu rằng,” Triển Chiêu xoay người lại, hướng về phía người phụ nữ trung niên vừa bị sự bình tĩnh của cậu cắt đứt tràng cười lớn kia, nói từng chữ từng chữ, ngữ khí kiên định mà rõ ràng, “Chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ mặc cho bất cứ bệnh nhân nào chết trước mặt, cô có thể làm khó chúng tôi, có thể đối nghịch với chúng tôi hết điểm này đến điểm khác, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế cố gắng tận dụng hết khả năng của mình để cứu chồng cô, điểm này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.”
Sau đó, phòng bệnh bắt đầu bận túi bụi lên giống như lời dặn dò của Triển Chiêu, chẳng có ai hy vọng người phụ nữ đã bị đau khổ và tuyệt vọng nuốt chửng mất trái tim kia lại đi làm thêm chuyện gì đó cho chồng thị, thế nhưng mỗi một hành động của những người ở đây đều muốn nói rõ với thị rằng, bọn họ cũng sẽ không thỏa hiệp, càng không thể từ bỏ.
Cuối cùng, Lý phu nhân cũng lặng lẽ ký tên của mình lên tờ giấy đồng ý phẫu thuật bị vứt trên mặt bàn…
“Những chuyện đó, đều là chuyện đã qua rồi…” Người phụ nữ trung niên nhấc chiếc túi nilon đựng rau quả thịt thà đang cầm trên tay lên, cười nói với Triển Chiêu, “Tuy rằng sau lần nằm viện đó, ông chồng ‘ma bệnh’ của tôi cũng chỉ sống được thêm hai năm, nhưng thật lòng mà nói thì sau đấy tôi thực sự chưa từng gặp được bác sỹ nào có sự kiên trì giống như cậu.”
Triển Chiêu nhìn nụ cười như lớp mặt nạ kia, trong lòng cảm thấy bị đè nén, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hơi mấp máy môi rồi không nói thêm lời nào nữa.
“À nhắc đến thì, bác sỹ Triển,” Người phụ nữ trung niên kia bỗng dưng quay đầu lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười ác độc, “Bây giờ cậu vẫn còn sống cùng với cậu bác sỹ họ Bạch kia đấy chứ?”
Một người từ lâu đã chết trong tình yêu như thị, đương nhiên sẽ không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, cũng giống như người chưa từng nhận được hạnh phúc thì sẽ không bao giờ tin vào hạnh phúc vậy. Lúc thốt ra câu hỏi này, người phụ nữ kia mang theo một ý nghĩ xấu xa, thị chắc chắn rằng đàn ông yêu nhau sẽ không lâu dài, câu hỏi của thị nhất định sẽ khơi dậy vết thương cũ của cậu, thị muốn con người hiền lành ôn hòa này cũng phải đau khổ giống như thị, như vậy mới làm cho thị cảm giác được mình không phải là người duy nhất đáng thương.
Song thị lại không ngờ rằng, Triển Chiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, đáp, “Đúng vậy, chúng tôi vẫn ở bên nhau.”
Người phụ nữ có khuôn mặt tang thương vượt quá tuổi tác của mình đứng cô độc trên con đường lớn, lẳng lặng nhìn về phía trước cách đó không xa.
Một người đàn ông mặc áo trắng đón lấy một nửa túi đồ từ trên tay Triển Chiêu, không biết nói gì mà cả hai đều nhìn nhau cười rất tươi, sau đó Triển Chiêu quay đầu lại nói tạm biệt với thị, rồi bước lên xe cùng người kia.
Chờ tới khi chiếc xe màu bạc đã khuất bóng ở phía cuối con đường, người phụ nữ mới phát hiện ra mình vẫn đứng thừ ra đó, chỉ là nước mắt không biết đã dâng lên nhòe nhoẹt tự lúc nào.
Thị nhớ mang máng, rất nhiều rất nhiều năm về trước, cũng đã từng có một người như vậy, nắm lấy đôi bàn tay của thị, định một đời nhân duyên, cùng thị trở về nhà…
—— PHIÊN NGOẠI 2 END ——
Chú thích:Tựa chương là một câu thơ được trích từ bài “Mộc lan hoa lệnh – Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn” của nhà thơ Nạp Lan Tính Đức. Đây là một bài “nghĩ cổ”, dựa theo ý thơ cổ, tỏ nỗi lòng oán thán của khuê phụ sau khi chia tay nam tử lâu ngày không thấy gặp lại. Nguyên văn cả bài:
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,
Hà sự thu phong bi hoạ phiến?
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,
Khước đạo cố nhân tâm dị biến.
Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,
Dạ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hãnh cẩm y lang,
Tỷ dực liên chi đương nhật nguyện.
Dịch nghĩa:Nếu như đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;
Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay;
Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận
Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành.Dinh dưỡng ngoài đường tiêu hóa (Parenteral Nutrition): Hình thức hỗ trợ dinh dưỡng bằng cách truyền trực tiếp chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch khi không thể cung cấp đủ năng lượng cho bệnh nhân qua đường tiêu hóa, hay khi bệnh nhân không dung nạp được nuôi dưỡng qua đường tiêu hóa.Cửu bệnh sàng biên vô hiếu tử: Khi ốm dai dẳng thì chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu.Lidocaine: là thuốc gây tê tại chỗ, hoạt động bằng cách ngăn chặn các tín hiệu thần kinh trong cơ thể. (Nghe đồn vì tác dụng này nên Lidocaine còn được sử dụng làm “thần dược” kéo dài thời gian “yêu” cho các quý ông, như kiểu xịt lên kê kê hoặc tẩm vào ba con sói chẳng hạn… Of course phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi, cho nên xài nhiều doping thì hổng có tốt lành gì đâu, có ngày liệt cmnl chứ đùa =))))))))Tim nhịp nhanh xoang: tim đập nhanh vượt trên giới hạn bình thường. Thanh thiếu niên hoặc người trưởng thành được chẩn đoán nhịp nhanh xoang khi nhịp tim của họ tăng trên 100 nhịp mỗi phút; đối với trẻ sơ sinh là 160 – 170 nhịp mỗi phút; còn trẻ đang độ tuổi đi học nếu có nhịp tim trên 120 nhịp/phút thì được coi là nhịp nhanh xoang.