Khi Bạch Ngọc Đường gặp lại Trần Húc, hai người đã cách nhau một tấm thủy tinh của phòng tạm giam. So với sự hoạt bát lúc trước, hôm nay Trần Húc có vẻ khá tiều tụy.
“Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch,” Trần Húc nói với chàng trai tuấn tú phía bên kia lớp cửa sổ, không biết là cười anh hay đang cười chính mình, “Tôi không nghĩ rằng, hóa ra cậu lại là một nhân viên pháp y, tôi lại càng không ngờ tới, mình trăm cay nghìn đắng lên kế hoạch từ lâu, cho rằng không có bất kỳ một sơ hở nào, cuối cùng lại thất bại trong tay cậu.”
Bạch Ngọc Đường không cười, biểu hiện nghiêm nghị khác hẳn với ngày thường, “Anh Húc, em không hiểu, tại sao anh lại muốn lập ra kế hoạch bắt cóc lần này, hơn nữa tại sao lại muốn giết chết chị gái của anh, Trần Tây.”
“Cậu không hiểu?” Trần Húc cười mỉa một tiếng, “Cậu còn có cái gì không hiểu, người đầu tiên nghi ngờ tôi và Trần Tây không phải chị em ruột, chẳng phải là cậu sao?”
“Em biết hai người không phải chị em ruột,” Bạch Ngọc Đường không rõ, “Nhưng chỉ vì như vậy mà anh muốn giết chị mình?”
“Cậu đã biết chuyện tôi là con nuôi của Trần gia rồi chứ?” Chuyện đã đến nước này, Trần Húc sớm cảm thấy mình đã không còn gì là không thể nói, “Người phụ nữ mà tôi gọi bằng mẹ suốt hơn mười năm kỳ thực chỉ là mẹ nuôi của tôi, vì bà bị mắc bệnh Lupus ban đỏ hệ thống, sau khi sinh Trần Tây thì bệnh tình chuyển biến xấu, không thể tiếp tục sinh con nữa, mới nhận nuôi tôi. Năm ấy tôi bảy tuổi, cảm thấy mình vô cùng may mắn. Cha mẹ nuôi đối với tôi rất tốt, không chỉ đối xử công bằng với hai chị em tôi, còn giao chuyện làm ăn của gia tộc cho tôi quản lý, điều này khiến tôi vô cùng cảm kích bọn họ.” Nói, Trần Húc thở dài, rồi lại tiếp tục: “Chỉ là, Trần Tây thì không như vậy, xưa nay chị ta chưa từng coi tôi như em trai, cho rằng tôi chỉ là người dưng nước lã không có liên hệ gì với nhau, là một tên lưu manh chiếm đoạt tình yêu của cha mẹ và cả khối tài sản đáng ra toàn bộ nên thuộc về chị ta…”
“Vì chuyện này mà anh giết chị ấy?”
“Tiểu Bạch à, người chưa nhúng tay vào chuyện làm ăn, chưa từng bỏ ra một chút suy tính trên thương trường như cậu, nhất định sẽ không hiểu rõ dã tâm và chấp nhất của một thương nhân đâu.” Trần Húc cười nói: “Nếu như chị ta không dự định kết hôn, vẫn tiếp tục như vậy, đương nhiên tôi sẽ không muốn giết chị ta, tôi đã khoan dung cho chị ta nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể tiếp tục khoan dung thêm nhiều năm nữa, dù sao thì sức khỏe của chị ta cũng giống mẹ, vốn là không thể sống được lâu… Chẳng qua là, chị ta lại một mực muốn kết hôn với một gã đàn ông như Hồng Bảo Hoa!”
Nghe đến đó, Bạch Ngọc Đường đã hiểu rõ, sau khi Trần Tây cùng Hồng Bảo Hoa kết hôn, sẽ đem một phần lớn gia tài và cổ phần trong công ty đứng tên của cả hai bên với danh nghĩa vợ chồng, như vậy, sau khi Trần Tây chết, gã thiếu gia không làm mà hưởng kia tự nhiên sẽ được một lượng tài sản lớn vốn thuộc về Trần Húc, mà đây chính là chuyện hắn ta không thể nào nhịn được —— đối với người đàn ông này mà nói, ở trong tiềm thức hắn có một niềm tin cố chấp rằng, số tiền này đều là kết quả mà hắn khổ tâm làm nên, không thể thuộc về bất kỳ người nào khác —— mà đó cũng là chấp niệm do cảm giác tự ti vì mình là con nuôi vặn vẹo mà thành.
“Cho nên, anh mới tự tay vạch ra kế hoạch vơ vét lần này,” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thuê người bắt cóc Trần Tây cùng vợ mình, cũng vừa hay thông qua nhận thức sai lầm rằng ‘bọn bắt cóc giết con tin’ để che giấu mục đích thực sự anh giết Trần Tây sao?”
Trần Húc nghe xong, thở thật dài, cười nói: “Tiểu Bạch, nếu như cậu đều đã đoán ra rồi, hà tất còn phải tới đây hỏi tôi? Không sai, đám bắt cóc là do tôi thuê, tên đó là một người bạn cũ của tôi hồi còn ở cô nhi viện, hắn vô căn vô đế, gan to bằng trời, chỉ cần có tiền thì không gì là không dám làm. Tôi cho hắn một số tiền lớn, muốn hắn mang đám đàn em của hắn thay tôi diễn vở kịch này, đồng thời nhân cơ hội mà giết chết Trần Tây ngụy tạo thành giết con tin, hơn nữa ngày đó giết quản gia ở trong bệnh viện cũng là hắn… Vốn dĩ tôi cho rằng, kế sách như thế đã rất vẹn toàn, sẽ không ai hoài nghi tôi.”
“Nguyên nhân khiến anh giết chết cả bác Trần, là bởi vì bác ấy biết anh và Trần Tây không phải chị em ruột đúng không!”
“Đúng, chỉ cần ông ta chết, sẽ không còn ai nghi ngờ thân thế thực sự của tôi nữa,” Trần Húc trả lời, “Huống hồ, ngay từ đầu ông ta đã có vẻ hoài nghi tôi, nếu như Trần Tây bị giết, sự nghi ngờ của ông ta nhất định sẽ càng thêm chắc chắn, nếu như ông ta tiết lộ với ai nghi ngờ của mình thì sự tình sẽ rất phiền phức, cho nên trước tiên tôi phải giết chết ông ta, mới có thể yên lòng cho Trần Tây xuống suối vàng.”
“Kẻ lái xe tông vào bác Trần hôm đó, là ai?” Vấn đề này là điều mà Bạch Ngọc Đường đã nghi hoặc từ rất lâu.
“Là tài xế của tôi, hôm cậu đến nhà tôi làm khách, chẳng phải đã gặp hắn rồi sao?” Trần Húc cười trả lời, “Hắn cũng là bạn lớn lên cùng tôi ở cô nhi viện, chuyện này tôi cũng để cho hắn dính líu tới, bởi vì không có ai hiểu rõ hành tung của mỗi người trong nhà hơn hắn cả, không phải sao?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nghĩ sự tình trùng hợp đến như thế, cũng chẳng qua là kế hoạch mà Trần Húc đã sớm sắp đặt cả mà thôi.
“Chỉ là trăm tính vạn tính, lại không tính tới cái lòng tham không đáy kia.” Trần Húc tự giễu cười một tiếng, “Tôi không có tính tới kẻ đã nhận được của tôi một khoản tiền lớn, lại muốn càng nhiều tiền hơn, đem một vở kịch biến thành một vụ bắt cóc thực sự, bọn chúng tự ý đem Trần Tây và vợ tôi rời khỏi căn phòng tôi đã sớm an bài cho bọn chúng giam giữ con tin, nhốt vào gian nhà kính trồng hoa tư nhân mà ngay cả tôi cũng không biết ấy, mới để cho các cậu bắt được manh mối, mới khiến tôi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Căn nhà dưới mặt đất kia, kỳ thực mới là nhà thật sự của anh?” Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào Trần Húc ngồi bên kia lớp kính thủy tinh, nói như vậy.
“Đúng vậy, các cậu đã điều tra ra đến mức này, tôi còn gì có thể chống chế nữa đây?” Trần Húc gật gật đầu, “Căn nhà cũ kỹ rách nát ấy mới là tài sản duy nhất mà cha mẹ ruột để lại cho tôi, có điều mặc dù là thuộc về tôi, nhưng tên chủ hộ lại là họ tên cũ của tôi trước khi được nhận nuôi, tôi vốn tưởng rằng, sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào.”
“Một vấn đề cuối cùng,” Bạch Ngọc Đường nói, “Anh Húc, anh có biết đám bắt cóc mà anh thuê hiện tại có thể trốn ở chỗ nào hay không?”
Trần Húc nghe vậy, đột nhiên cười phá lên một cách điên cuồng, như thể nghe được chuyện gì vô cùng nực cười, cười đủ rồi mới trả lời: “Ngay cả các cậu cũng không thể bắt được người, một phạm nhân đang bị giam như tôi, lại làm sao có khả năng biết?”
Dừng một chút, Trần Húc hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, khóe môi nhếch lên mang theo một nụ cười âm lãnh, từ từ nói thêm, “Có điều, tôi hi vọng, các cậu cả đời cũng không bắt được hắn, như vậy, tôi mới cảm thấy trút được một hơi!”
Khi Bạch Ngọc Đường bước ra khỏi cánh cửa lớn của trại tạm giam, liền nhìn thấy Triển Chiêu đang đứng bên cầu thang chờ anh ở đằng xa, vội vã đi hai bước đến trước mặt cậu, ôm lấy cổ Miêu Nhi của mình, thân thiết nói, “Sao hôm nay lại tốt như vậy, còn đặc biệt tới đón tôi?”
“Tan làm sớm, tiện đường đi qua đây.” Triển Chiêu không ngăn cản động tác quá mức thân mật của người kia, chỉ hơi nghiêng người khỏi cánh tay anh một chút, đi bên cạnh anh hỏi, “Thế nào? Đã gặp được người muốn gặp chưa?”
“Gặp rồi.” Bạch Ngọc Đường vò vò mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, đáp, “Thực ra gặp và không gặp, cũng chỉ hơn nhau ở một lời giải thích mà thôi.”
“Kết quả sao? Sau khi nghe xong lời giải thích, vụ việc này cũng coi như là kết thúc rồi chứ?” Triển Chiêu nghiêng mặt hỏi.
“À… Đúng là xong rồi.” Bạch Ngọc Đường gật gù, “Chí ít việc chúng ta có thể giúp được cũng không còn.”
Triển Chiêu híp mắt lại nhìn Bạch Ngọc Đường có phần hơi ủ rũ, hỏi: “Nghe giọng cậu, hình như không được cam tâm lắm?”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy bèn dí sát vào mặt Triển Chiêu, bày ra bộ mặt muốn cắn người, “Nếu như nói thật sự có điều gì không cam lòng, thì điều tôi không cam chính là, lần này rõ ràng cậu thua tôi, nhưng lại không chịu nhận!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?” Triển Chiêu không khách khí trừng lại anh, ánh mắt mang theo vẻ hung dữ hiếm thấy, nghĩ thầm nếu như anh dám nhắc đến yêu cầu “kiểu kia”, nhất định cậu sẽ không khách khí tung cho anh một đấm.
“Không muốn như nào cả…” Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn hôn chụt một cái thật nhanh lên môi Triển Chiêu, sau đó buông người ra, cười ha hả nhảy ra ngoài ba bước rồi mới nói, “Ít nhất thì, tuần này cậu phụ trách cơm tối, thế nào?”
Triển Chiêu bị trộm hương vốn đang định nổi đóa, nghe được nửa câu sau của Bạch Ngọc Đường thì không nhịn được liền bật cười, “Được, chỉ cần cậu không ngại ăn cơm rang trứng cà rốt một tuần thôi.”
——CASE 2 END——