“Thật không ngờ, anh còn chịu tới gặp em.”
Người con gái ngồi trước mặt, vẫn thật thanh tú và dịu dàng, mái tóc chải gọn ghẽ, chiếc quần dài màu tím nhạt điểm hoa trắng li ti hiền hòa che khuất đi hai đầu gối buông thõng dưới ghế, nếu như không phải có đôi còng lạnh lẽo ở cổ tay trắng nõn cùng mấy gã cảnh vệ mặt mày nghiêm trang đứng bên cạnh, quả thực Bạch Ngọc Đường sẽ có ảo giác như mình đang gặp mặt Phạm Thụy Vi ở trong một tiệm cà phê trang nhã nào đó, mà những chuyện họ nói, chẳng qua chỉ là những đề tài vặt vãnh cỏn con như lông gà vỏ tỏi mà thôi, chẳng hể có dính dáng gì tới đau khổ.
Nhất thời không biết phải mở miệng ra làm sao, Bạch Ngọc Đường do dự một chốc, cuối cùng mới nói, “Cô… vẫn ổn chứ?”
“Vâng,” Phạm Thụy Vi gật gật đầu, cười nhạt, “Anh xem, em đang liên hệ với luật sư của em, xem có thể bào chữa khỏi tội danh giết người không thành hay không.” Thấy Bạch Ngọc Đường cau mày không nói, nàng lại bổ sung, “Anh xem, dù sao em cũng vẫn còn trẻ, không muốn ngồi trong tù quá lâu.”
Đến gặp Phạm Thụy Vi, Bạch Ngọc Đường vốn là muốn hỏi cho rõ ràng lý do mà nàng làm vậy, mặc dù anh đã sớm biết được từ chỗ Nhạc Thiên Thanh là cô gái này thích mình, muốn độc chiếm mình, nên mới thuê người hạ độc thủ với người yêu của mình, nhưng chỉ dựa vào một câu nói hờ hững của người ngoài cuộc, anh không thể hiểu được vì sao một cô gái nhỏ bé yếu đuối thế này lại vì một người vốn dĩ không quen biết mà làm tới mức độ đó ——
Thế nhưng, sau khi gặp lại Phạm Thụy Vi, Bạch Ngọc Đường lại phát hiện ra bên dưới lớp vỏ hiền dịu đoan trang của cô gái này dường như có một loại quyết tâm và ngang bướng anh khó có thể hiểu được, thậm chí khiến cho những điều anh muốn hỏi dường như cũng trở nên khó cất lời.
Suy tư chốc lát, cuối cùng anh lựa chọn câu hỏi này, “Cô làm vậy, có đáng không?”
Không trả lời vấn đề của Bạch Ngọc Đường, Phạm Thụy Vi lại cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi ngược lại, “Anh Bạch, anh có nhớ trước đây đã từng gặp em rồi không?”
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu.
Như thể đã đoán trước được câu trả lời của đối phương là thế, Phạm Thụy Vi cúi thấp đầu, cười một cái nửa là đau lòng nửa là tự giễu.
“Anh Bạch, anh không nhớ đã từng gặp em, thế nhưng em vẫn luôn nhớ đến anh, nhớ suốt mười ba năm.”
“Anh là đàn anh học trên em một lớp thời phổ thông, từ khi em nhập học đã thích anh.” Phạm Thụy Vi nói, “Nhưng mà, anh vẫn luôn tồn tại như một đứa con cưng của trời, năm đó, em không biết trang điểm, tính cách cũng hướng nội, anh vốn dĩ không thể để mắt tới em. Vì vậy nên suốt quãng thời gian cấp ba, em vẫn luôn cố gắng để anh có thể nhìn thấy em, cố gắng thay đổi bản thân mình… nhưng sự cố gắng ấy, anh chưa bao giờ chú ý tới.”
Bạch Ngọc Đường không hề có chút ấn tượng nào đối với quãng thời gian mà Phạm Thụy Vi nhắc đến, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
“Em ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng anh đã tốt nghiệp phổ thông, em không thi nổi vào trường đại học của anh, chỉ có thể cố gắng dùng cách khác để tiếp cận anh. Em tổ chức hoạt động, liên kết với trường của các anh, em thậm chí còn muốn cha em quyên góp một khoản tiền lớn để tân trang lại khu thí nghiệm của trường các anh, lúc em cầm chi phiếu chụp ảnh chung với hiệu trưởng các anh, anh là chủ tịch hội sinh viên, lúc đó anh đứng bên cạnh em.”
“Sau đó anh đi làm, em cũng có vài lần đến gặp mặt anh. Thế nhưng…” Phạm Thụy Vi cúi đầu, giọng nói dần trở nên run rẩy, “Dẫu vậy, anh vẫn không hề nhớ ra em…”
“Cuối cùng, bất tri bất giác… để anh chú ý tới em, để anh nhớ đến em, đã trở thành tất cả chấp niệm của em…” Mái tóc dài xõa xuống, che khuất đi khuôn mặt thanh tú của người con gái, chỉ có những giọt nước mắt vẫn tí tách rơi xuống chiếc quần mỏng, “Vì lẽ đó em không thể chịu đựng được, mấy năm nay, anh vẫn luôn nhìn kẻ khác, yêu kẻ khác. Em hận Triển Chiêu, hận đến nỗi chỉ muốn giết chết anh ta…”
“Em vẫn nghĩ rằng, chỉ cần anh ta chết rồi… liệu có phải đến lúc đó anh mới có thể chú ý đến em, mới có thể nhớ đến em…”
“Cô Phạm Thụy Vi,” Nghe xong những lời của cô gái, Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, dùng một giọng điệu ôn hòa nhưng lạnh nhạt mà gọi tên nàng, anh không thể đáp lại tình cảm của nàng, cũng không thể đáp lại một tình cảm như vậy được, “Tôi muốn hỏi cô, cô hẳn phải hiểu rõ đạo lý ‘nói nhiều tất lỡ lời’, vậy tại sao vẫn còn giả vờ làm nhân chứng đến báo án, còn muốn trò chuyện với tôi về chuyện Triển Chiêu bị mất tích?”
Nghe thấy câu hỏi này, Phạm Thụy Vi chậm rãi ngước khuôn mặt lên, nước mắt chảy qua khóe môi lướt xuống, nàng cười.
“Bởi vì, chỉ có lúc nói về chuyện Triển Chiêu mất tích thì anh mới dùng ánh mắt chăm chú mà nhìn em, mới nhớ rõ tên em…”
Trên đường về nhà, gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, tuy không có người bị chết bị thương nhưng cũng làm cho giao thông bị tắc nghẽn.
Bạch Ngọc Đường đỗ xe dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn nhà mình, căn phòng nằm ở phía nam tầng 23 vẫn còn đang sáng đèn.
Anh khóa kỹ cửa xe, chỉnh lại quần áo, thu dọn tâm tình hơi tồi tệ của mình, bước nhanh về nhà.
Cuộc đời không thể khiến cho tất cả mọi người đều được viên mãn.
Vì vậy, khi hạnh phúc còn nằm trong tay, mọi người mới đặc biệt quý trọng.
——CASE 3 END——