Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi

Chương 1: Chương 1: Cố mộng




“Sơ Nam......” Thiếu nữ mở ô đứng dưới màn mưa, còn cô đứng đó cách năm bước xa xa nhìn nàng, mưa nặng hạt khiến gương mặt nàng mơ hồ đến không nhìn rõ.

Lâm Yến căng thẳng, chỉ sợ rằng đây là một giấc mộng khác, run rẩy vươn tay, mang theo một chút hồ nghi dè dặt.

“Lâm Yến, cậu lại ngẩn người ra đó làm gì, mau đi thôi, tới nhà mình ăn cơm nha”, đám đông xung quanh bắt đầu dồn lên, cô bị xô đẩy lên phía trước.

Người thiếu nữ nắm lấy cổ tay cô, rồi lôi kéo cô bước vào trong tán ô, một bàn tay còn thay cô chỉnh lại cặp sách dường như sắp rơi xuống, giọng nói mang theo chút oán trách.

“Đã dặn bao nhiêu lần là trời mưa nhớ phải cầm ô theo, sao cậu lại luôn thích dầm mưa vậy, sắp đến kỳ trung khảo rồi, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ......”

Thiếu nữ cứ thế mà lải nhải không dứt.

Cô đáng lẽ nên cảm thấy phiền phức, hốc mắt lại cứ thế nóng lên, vươn những ngón tay thon dài trắng trẻo nắm lấy cổ tay người đó.

Thiếu nữ kia cao hơn cô một chút, khẽ dùng sức, cô mang theo ánh mắt chờ mong mà ngước nhìn nàng: “Sơ nam...... Cậu...... trở về rồi à?“.

Thiếu nữ hơi cúi đầu, vẫn là bộ đồng phục trắng tinh khôi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, khóe môi còn nhàn nhạt nở nụ cười.

Mà đôi con ngươi tưởng như luôn lấp lánh ánh sao của ngày xưa giờ lại biến thành vực đen không đáy, máu từ đó mà tuôn ra xối xả.

Lộ ra trên gương mặt kia là một vẻ tái nhợt, nụ cười lại trở nên quỷ dị, đầu ngón tay cô chợt đụng đến làn da lạnh buốt mà trơn nhẵn, cực kỳ giống những khối thi thể mà cô từng vô số lần giải phẫu qua.

Một luồng hơi lạnh từ dưới chân trào lên trong nháy mắt.

Lâm Yến sợ hãi mà nghẹn ngào la lên: “Sơ Nam!“.

Hơi thở rối loạn, cô từ trên giường xoay người ngồi dậy, khẽ nheo mắt mà dùng tay xoa bóp cái trán, từ đáy lòng thở dài: Lại gặp ác mộng.

Trên tủ đầu giường, đồng hồ phát ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tối, kim đồng hồ vừa mới đi qua rạng sáng bốn giờ.

Lâm Yến duỗi cánh tay ra, từ trên bàn tìm được ly thủy tinh, kéo ra ngăn kéo, bởi vì dùng sức quá mạnh mà làm đồ đạc rơi đầy xuống đất.

Cô nhặt lên một bình thuốc màu trắng, đổ hai viên ra trong lòng bàn tay, cầm lấy ly nước ấm đêm qua đã bị điều hoà làm cho lạnh ngắt mà uống một hơi cạn sạch.

Uống đến gấp gáp, có lẽ là để bình ổn xao động bất an trong lòng.

Giọt nước theo cánh cổ thon dài lăn xuống, làm ướt chiếc váy ngủ 2 dây bó sát người cô.

Cô định duỗi tay lau khóe môi, lại đã thấy ai đó đem khăn tay nhét vào lòng bàn tay mình: “Lấy cái này mà lau“.

Thanh âm thật quen tai.

Da gà Lâm Yến đều nổi lên.

Cô vừa khẩn trương vừa dè dặt nhìn người đó, tựa như sợ kinh động đến cái gì: “Sơ Nam“.

Khoảnh khắc tầm mắt cô tiếp xúc đến người kia, trái tim Lâm Yến nhảy vọt lên tận cổ họng, lại thấy đối phương vẫn ôn hòa tươi cười như thường lệ, thậm chí trong lúc cô bất động còn cầm lấy khăn tay mà giúp cô cẩn thận lau đi vệt nước tàn lưu trên khóe môi.

“Lại gặp ác mộng sao?”

“Không......” Cô theo bản năng mà phản bác, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay về phía người kia, tựa như muốn chứng minh điều gì.

Người thiếu nữ hiểu ý lấy tay đưa tới, Lâm Yến nắm lấy ngón út của nàng, cảm thấy thật ấm áp mềm mại, là nhiệt độ cùng sinh khí của một người sống.

Lâm Yến ôm chặt lấy nàng tựa như bắt lấy phao cứu sinh, ánh mắt của cô ngày thường đã rất xinh đẹp, lông mày hình cánh cung, mắt phượng hẹp dài, mũi lại rất thẳng, vô tình nhướng mày cũng đã mang theo chút cảm giác phong tình vạn chủng (đa tình), huống chi là hiện tại nước mắt lã chã chực trào.

Người thiếu nữ vỗ về lưng cô mà an ủi: “Được rồi, mình đã trở về rồi mà.”

Hoàn toàn giống như trước, vẫn là ôn hòa cưng chiều ngữ khí.

Mắt bỗng cay xè khiến cô không thể kìm được, Lâm Yếm gắt gao ôm người kia vào lòng: “Thật tốt quá, Sơ Nam, thật tốt quá, cậu đã trở lại...... Sơ Nam, mình rất nhớ cậu...... Mấy năm nay...... Cậu... đi đâu?”

“Mình......” Thiếu nữ lên tiếng, chau mắt nhíu mày, lộ vẻ mặt thống khổ. Rõ ràng là đang ở trong nhà, quần áo nàng lại trở nên ẩm ướt.

“Mình...... mình cũng không biết...... mình đau quá a...... Đau quá a!!!...... Lâm Yến!...... Cứu mình...... Cứu... cứu mình......”

Bên cánh cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, người thiếu nữ nức nở không ngừng khiến Lâm Yến lo lắng không thôi, cô bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, trên mặt có chút điên cuồng thần sắc.

Đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt bỗng trở nên đỏ như máu.

“Là ai?! Là ai?! Sơ nam, nói cho mình?! Là ai! Là ai đã hại cậu!

“Là...... Là......”

Lâm Yến lắc lắc bả vai nàng, thiếu nữ đột nhiên im lặng, lời nói dần khàn đặc mà tối nghĩa, vừa hỗn loạn kèm theo vài phần quỷ dị, tựa như là tiếng đài radio đột nhiên im bặt giữa đêm khuya.

Lâm Yến chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn đau, cô cắn răng, đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, chỉ biết cố cầm cự tầng nước mắt đang chực trào.

Nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của người kia, đầu ngón tay cô cảm nhận được lạnh lẽo, cho rằng nàng ấy đang khóc nên đáy lòng lại càng thêm thương tiếc: “Sơ Nam, đừng sợ, nói cho mình, mặc kệ là ai thì mình cũng sẽ không bỏ qua cho hắn”

Cô vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên khanh khách cười to, âm thanh sắc bén cay nghiệt cứ như có người dùng móng tay cào lên bảng đen.

Một tia ớn lạnh tựa như dòi từ trong xương sống chui lên.

Lâm Yến bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm thâm đen như mực, bóng cây lại lay động tựa như ma quỷ.

Trận cuồng phong đẩy ra màn cửa tràn vào trong phòng, ánh đèn leo lắt theo đó mà vụt tắt.

Cô chợt thấy đôi tay người thiếu nữ nổi lên thi đốm, cảm giác lạnh buốt trơn nhẵn giống như dầu trơn tróc ra, ** mạch máu xanh hiện lên.

Lâm Yến bởi vì không thể hô hấp mà trừng lớn con ngươi, cố duỗi dài cánh tay với lấy nàng: “Sơ...... Sơ Nam......”

“Là...... Là cô...... Là cô......” Cùng với giọng nói khàn đặc sắc nhọn, làn da trên mặt người thiếu nữ cũng từ từ tróc ra từng mảng lộ ra cả xương trắng, tròng mắt từ hốc mắt rớt ra chỉ còn hai cái hố sâu đen ngòm khóa cô lại chặt chẽ.

Một mùi hôi thối khiến cho người phải khác nôn mửa đập vào mặt cô.

“Không!!!” Lâm Yến gào rống, thoát khỏi cánh tay người kia, ngay trong khoảnh khắc đó, tay Lâm Yến xuyên qua thân thể của người thiếu nữ, chỉ còn một đống thịt nát lưu lại trên ga giường.

Một cỗ đậm đặc tanh hôi của mùi máu theo ga giường chảy xuống, nhuộm đỏ cả tấm thảm lông dê lộng lẫy.

“Reng Reng ——”đồng hồ báo thức vang lên tựa như bùa đòi mạng, Lâm Yến đầy đầu mồ hôi trở người ngồi dậy, phía ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã sáng trưng.

Làn gió ban mai êm ái thổi lên rèm cửa, kim đồng hồ vẫn an tĩnh mà chầm chậm chạy trên chiếc tủ đầu giường, thoang thoảng từ dưới lầu là mùi bánh mì nướng thơm ngon.

Lâm Yến tắt đi báo thức, nhìn chung quanh bốn phía, gió êm sóng lặng, đây là một buổi sáng làm việc bình thường như bao ngày.

Cô xốc lên chăn, mang giày vào rồi rời giường, thời điểm mà đôi chân đạp lên thảm hơi chút hướng xuống, cô rũ mắt nhìn lại, trên thảm lông lại thấy một khối màu tối còn lưu lại một vệt thâm đen, đỏ tươi như máu.

Yết hầu của cô khẽ giật.

Lâm Yến khép lại đôi mắt, tựa như đang bình phục hô hấp.

Không bao lâu, quản gia đi lên gõ cửa: “Tiểu thư, bữa sáng đã xong”

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Yến bọc áo ngủ xuống lầu, vẻ kinh hoảng thất thố từ ác mộng đêm qua dường như biến mất không còn bóng dáng, thay vào đó là biểu cảm có chút lười biếng, từ trong xương cốt tỏa ra vẻ mỏi mệt hững hờ.

“Tài xế đâu?”

“Đang ở ngoài cửa chờ”

Biệt thự Lâm gia tuy lớn nhưng vì vị tiểu thư này tính tình khó chịu, không thích cùng người làm ở chung, không kể là quản gia hay là người giúp việc đều phải sáng sớm vội vàng chạy tới, đêm khuya đợi cô chủ ngủ lại trở về.

Tuy là như thế, trên mặt hắn cũng không dám có chút nào sơ sót, cung kính mà trả lời.

Lâm Yến thực vừa lòng. Trợ lý cũng đã ở dưới lầu đợi, thấy cô xuống dưới, nhanh từ trên sô pha đứng lên, hơi hơi khom lưng: “Lâm pháp y.”

Lâm Yến liếc nhìn hắn một cái, đã thấy gã thanh niên cần mẫn thả xuống trên bàn một chồng lớn tài liệu chuẩn bị sẵn cho phiên tòa ngày hôm nay.

Từ đáy lòng cô đều cảm thấy phiền chán, bởi vậy không gật đầu cũng không đáp lại, lại càng không mời hắn cùng dùng chung bữa sáng mà đầu bếp làm xong từ lâu, tuy gọi là trợ lý, xem như đồng sự, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một người hầu mà thôi.

Lâm Yến không gật đầu, trong phòng những người khác cũng coi hắn như là không khí.

Người thanh niên lúng túng, chân tay luống cuống cả lên, lặng lẽ nhìn bóng hình xinh đẹp kia bước qua đại sảnh nội thất tinh xảo mà đi vào nhà ăn ngồi xuống.

Ngồi vào ghế cũng không phát ra tiếng động.

Đầu bếp của Lâm gia tay nghề rất tốt, làm đủ hai loại món ăn của cả Trung Quốc lẫn phương Tây, tuy không nhiều nhưng mọi món đều rất độc đáo, sắc vị vẹn toàn.

Nhưng cô chỉ mới nếm hai miếng liền buông muỗng, không muốn ăn nữa, lấy giấy ăn lau chút khóe môi liền xong rồi.

Không một ai dám khuyên cô ăn nhiều thêm chút nữa, quản gia đúng thời điểm đến thu dọn bàn ăn, Lâm Yến đứng dậy hướng phía phòng thay đồ mà đi tới.

Vóc người cô cao dài, so với nhiều nữ nhân khác tuyệt đối không thể gọi là thấp, nhưng bởi vì gầy mà có vẻ liễu yếu đào tơ, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như con mèo Ba Tư bước đi trên mặt thảm lộng lẫy.

Lâm Yến tựa nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng lại bước chân: “Đúng rồi ——”

Lão quản gia không dám chậm trễ: “Tiểu thư thỉnh phân phó.”

“Ông đem thảm trong phòng tôi vứt đi”

Tấm thảm kia là mới thắng từ cuộc đấu giá ở Luân Đôn đem về, nghe nói là của vương triều Ba Tư tặng cho bộ ngoại giao Thổ Nhĩ Kỳ, giá trị lúc đó đã hơn trăm vạn.

Nói vứt là vứt, mi mắt đều không chớp một cái.

Quản gia đã sớm quen với tính cách khó chiều, tiêu tiền như nước của cô chủ trẻ, khom người trả lời: “Vâng thưa tiểu thư, có cần tôi chuẩn bị cái mới cho cô không ạ?”

“Không cần”

Giọng nói lãnh đạm vang lên từ phía phòng thay đồ, nói là phòng thay đồ nhưng thực ra so với phòng ngủ trên lầu không nhỏ hơn là bao, trong đó chất đầy vô số bộ sưu tập thời trang, phụ kiện của Lâm Yến.

Hôm nay chủ nhân của nó có chút thiếu hứng thú, tùy tiện từ tủ kính chọn một chiếc áo sơ mi mặc vào, nhìn vào gương mà gài cúc áo, lại chừa ra hai nút áo cao nhất, đem cổ áo chỉnh kĩ, vừa đủ lộ ra xương quai xanh cùng cảnh xuân yêu kiều.

Mở nắp son, khẽ mím môi, dùng ngón út lau bớt một chút son thừa, cô nhìn vào gương khẽ nâng cằm.

Màu da của nữ nhân trắng nhợt, giống như lâu ngày không được tắm qua ánh nắng mặt trời, đôi môi lại nóng bỏng đỏ mọng, mi phong thượng khiêu, khóe môi khẽ nhếch, chân dài đủ sức sánh với người mẫu thời trang, nét mặt còn có chút ngạo mạn, rồi lại bởi vì ánh mắt đung đưa phóng túng, mà có chút phong tình vạn chủng.

Đẹp thì có đẹp, nhưng mà lãnh.

Lâm Yến khóe môi khẽ treo chút ý cười, cầm lấy áo khoác mà đi ra cửa.

Tài xế giúp cô mở cửa xe, Lâm Yến ngồi vào, trợ lý cũng ôm một đống tư liệu bước vào: “Lâm pháp y, giấy giám định tử vong cùng với các tài liệu kiểm nghiệm cần chuẩn bị cho phiên tòa hôm nay đều ở đây.”

Mùi mồ hôi của nam nhân tràn vào khoang mũi cô xen lẫn trong đó là mùi hôi chân, khứu giác của dân pháp y luôn phá lệ nhạy cảm.

Lâm Yến dựa vào ghế xe được bọc da thật, vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, lại bỗng dưng mở mắt: “Cút ra đằng sau”

Dòng MVP của Mercedes luôn là rộng rãi, trợ lý sửng sốt một chút, nhìn mặt giày cao gót của cô không dính chút bụi trần, bóng đến tựa hồ có thể chiếu thấy vết bẩn trên ống quần hắn cùng với chút tự trọng còn sót lại.

Chàng thanh niên chậm rãi bước ra khỏi xe, mồ hôi chảy đầy đầu mà chui vào phía sau ngồi, không dám hé miệng.

“Quản gia”

“Tiểu thư.” Quản gia giúp cô khép lại cửa xe, ngồi lên ghế phụ lập tức quay đầu nhìn lại.

“Buổi chiều ông nhớ đổi chiếc xe khác đón tôi, chiếc này cứ đưa cho bà Lưu dùng để đi chợ”

“Vâng, thưa tiểu thư!”

“Còn anh.” Đầu ngón tay cô gõ lên mặt chiếc đồng hồ thạch anh đeo trên cổ tay, chua ngoa nói.

“Anh tới sớm như vậy để vội vàng đi đầu thai à? Cho dù là vậy thì đến phòng giải phẫu mà đầu thai! Dám mặc như vậy mà lên tòa án, không sợ luật sư vu cáo anh tội mưu sát à?”

Từng câu từng chữ như xát muối vào lòng tự trọng của chàng trai trẻ, hắn ngồi ở ghế sau nắm chặt tài liệu trong tay, không trả lời cũng không dám hé răng.

Xe khởi động, may mà có người đánh vỡ yên lặng: “Tiểu thư, cô muốn nghe tin tức không?”

Lâm Yến từ xoang mũi “hừ” một tiếng xem như trả lời.

Tài xế mở radio trên xe, nữ MC thanh âm ngọt ngào truyền ra: “Kiểm sát vừa mới khởi tố bị cáo XXX vào ngày 18 tháng 4 năm 2007 đã gϊếŧ hại một nữ nhân viên quán Karaoke họ XX, phi tang xác nơi không người, chứng cứ vô cùng xác thực, tố cáo gồm có tội cưỡиɠ ɠiαи, tội cố ý gϊếŧ người, vũ nhục thi thể và nhiều hạng mục tội danh khác, gây ảnh hưởng xấu đến xã hội, phiên tòa đầu tiên đã tuyên án tử hình hoãn chấp hành, XXX không chấp nhận phán quyết và đã kháng cáo. Phiên tòa thứ hai sẽ công khai thẩm tra xử lí vào hôm nay lúc 10h sáng tại toà án nhân dân tỉnh Tân Hải, đến lúc đó, Lâm Yến học giả của sở giám định Pháp y cũng sẽ ra tòa làm chứng, mang đến kết quả giám định mới......”

Nữ MC hùng hồn kể lể, trầm bồng du dương, hiển nhiên có 10 phần kích động, dùng gấp đôi tốc độ tóm tắt tình tiết vụ án, sau lại bắt đầu nói về Lâm Yến đời sống cùng tin tức bên lề.

Lâm Yến mơ màng sắp ngủ, đại khái nghe được vài câu, dù sao cũng là: “Nói đến ngành pháp y, Lâm giáo thụ có thể nói là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, tốt nghiệp đại học chính quy ở Viện Y học Phục Đán, lấy bằng thạc sĩ hệ pháp y ở đại học Boston, đến nay vừa mới hành nghề mười năm đã giải phẫu trên 5000 thi thể, kinh nghiệm giải phẫu tư pháp vô cùng phong phú......”

Không thì là: “Lâm giáo thụ chính là con gái duy nhất của Lâm gia, địa vị xã hội đã vượt quá ngàn vạn, mới đây còn cùng Trương đổng của tập đoàn Chúng Thành nồng nàn bên nhau, truyền thông còn từng chụp được ảnh hai người ôm hôn trên phố, không biết khi nào sẽ có tin vui?”

Trương đổng?

Trương đổng nào nhỉ?

Lâm Yến cau mày, người mà cô ôm hôn ở nơi công cộng quá nhiều, mà những gương mặt lướt qua trong trí nhớ cô đều không khớp cái tên này.

“Tiểu thư, có cần......” Quản gia xoay người lại nhìn cô.

“Ừ” Lâm đại tiểu thư kiêu ngạo gật đầu: “Đây là đài truyền hình nào?”

“Daily News” Quản gia âm thầm ghi nhớ cái tên này.

Ngoài cửa sổ những tòa nhà cao tầng vụt qua nhanh chóng, cuối cùng dẫn vào một mảnh vườn nhỏ ngập đầy bóng cây, phía trước không xa là toà án tối cao nằm ngay bên cạnh quảng trường.

Trên quảng trường tụ tập không ít người, hôm nay là ngày công khai thẩm tra xử án, các đài truyền hình lớn và quần chúng đều tới tham gia, xe của Lâm gia vừa tiến vào, ánh đèn flash đã không ngừng mà chớp nháy.

Lâm Yến vẫn bày ra bộ dạng lười biếng, dường như chưa tỉnh ngủ: “Ông tới nói với bọn họ là Trương...... Trương gì gì đó.. của tập đoàn Chúng Thành không phải là người tình của tôi.”

“Trương đổng.”Quản gia biết ý mà tiếp lời.

“Ừ, đúng, làm truyền thông gì mà chẳng chuyên nghiệp, còn tự xưng là Daily News, nên đổi thành Yesterday News mới đúng”

Cô nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nói không ra lời châm chọc.

Tài xế dừng xe: “Tiểu thư, tới rồi”

Quản gia ra bên ngoài xem một chút, có không ít dân chúng đang ngồi xổm bên cửa toà án còn treo cả biểu ngữ, thấy xe đến lại trở nên xôn xao, tốp năm tốp ba người đứng lên.

Quản gia muốn nói lại thôi: “Tiểu thư, hay là chúng ta đưa cô đi vào từ cửa sau?”

Lâm Yến cười lạnh một tiếng, đẩy ra cửa xe: “Tôi lại không phải hung thủ, hà cớ gì mà phải che che dấu dấu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.