Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi

Chương 6: Chương 6: Giao thủ




Một ngày làm việc nhàm chán đúng giờ thời gian liền kết thúc, cũng không có cái đại án mạng nào, Lâm Yến đi ra văn phòng liền đốt một điếu thuốc, dẫm lên giày cao gót vừa đi vừa hút, áo khoác chế phục vẫn còn khoáctrên tay.

Chưa hút xong được một điếu, đã có một chiếc Rolls-Royce dừng ở cửa thị cục.

Lâm đại pháp y ném điếu thuốc đi lên, một thanh niên mặc âu phục mặt trát phấn tô son từ trên xe đi xuống.

Khi hai người đang ôm ôm ấp ấp anh anh em em, Tống Dư Hàng đang mân mê sửa chữa chiếc xe máy điện bị ngã hư của mình ở gần đó, cô mặc một cái quần màu xanh lục đơn giản, trên cổ treo khăn lông màu trắng, đầy tay dầu máy.

Thời điểm xe máy điện rốt cuộc sửa tốt, cô nghe thấy chung quanh truyền đến nho nhỏ kinh hô, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy ở trước cửa thị cục cặp nam nữ đang ôm hôn nhau mà quên hết tất cả.

Cô cách đó không xa không xa, từ góc độ này xem đến, Lâm Yến một tay có thể ôm hết vòng eo bị người một bàn tay liền khoanh lại, cô vóc người cao, phối hợp người nọ hơi hơi cúi đầu, trên mặt là biểu tình chuyên chú.

Có ánh đèn flash lóe lên một chút, chắc chắn ngày mai lại sẽ lên đầu đề của mấy tràn tin tức giải trí.

Tống Dư Hàng khẽ lắc đầu, đem gỡ ra bao tay đã bị bẩn ném vào cốp xe, chậm rãi đi ra cửa lớn của thị cục.

Phía sau cô hai người một xe dần dần hóa thành một cái điểm nhỏ biến mất không thấy.

Chỉ chốc lát sau, khi cô dừng lại chờ đèn đỏ, chiếc xe kia lại theo đi lên, vừa vặn ngừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ thấp xuống.

Ánh mắt của cô vẫn gợn sóng bất kinh mà lướt qua đó.

Từ cửa sổ xe vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, sau đó dựng ngón giữa chỉ thẳng về phía cô.

Gia hỏa này còn đối với chuyện buổi sáng nhớ mãi không quên vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cảnh sát Tống lựa chọn rộng rãi bỏ qua chuyện này, thời gian đèn đỏ vừa hết, lập tức lái xe rời đi.

Từ kính chiếu hậu thấy chiếc Rolls-Royce kia đi thẳng, cùng cô càng lúc càng cách xa.

Khó được ngày nghỉ ngơi đối với Lâm Yến mà nói chính là hô bằng dẫn bạn, ăn chơi đàn đúm, sống mơ mơ màng màng, không biết chỗ về.

Đối với Tống Dư Hàng mà nói thì là thời gian cho tập thể hình cùng vật lộn tự do, cô càng nguyện ý đem thời gian tiêu phí ở loại địa phương này.

Thời điểm từ phòng tập thể thao ra tới, thuận tay từ người bán hàng ven đường nơi đó mua hai cân táo, khi về đến nhà, đèn trong phòng đã sáng.

Từ khi cô sinh ra ý thức đã sống ở chỗ này, nhiều năm như vậy tới Cục Công An lại dựng lên số sở người nhà viện tiểu khu, mẹ của cô cũng vẫn luôn không có dọn nhà qua.

Vách tường khu chung cư cũ đã bắt đầu loang lổ, bị những đứa trẻ nghịch ngơm lấy bút bi ở mặt trên vẽ ra những dấu vết ngang dọc, dây thường xuân lại ở chỗ cao một chút bò đầy, ở giữa hè xanh um tươi tốt.

Tầng lầu tiểu khu không cao, chỉ có sáu tầng, bởi vậy cũng không có thang máy.

Tống Dư Hàng đem xe máy điện ngừng ở cửa khóa kỹ xe, đem trái cây đã mua xách ra, đi theo hàng hiên hẹp dài hướng lên trên.

Đi một tầng đèn cảm ứng lần lượt bật lên, đây là mấy ngày hôm trước cô vừa mới đổi.

Mãi cho đến trước cửa nhà 603 lầu sáu, móc chìa khóa ra để mở cửa.

“Mẹ, con đã trở về.”

Một người phụ nữ đứng tuổi lưng đẹo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, khoảng 50 tuổi, trên đầu đã có tóc bạc, thấy cô trở về khoé môi liền tự nhiên cong lên.

“Đã về rồi à, đi tắm rửa đi, nhìn đầu toàn mồ hôi này, cơm lập tức nấu xong rồi.”

Chỉ ở trước mặt mẹ khoé môi từ trước đến nay ít tươi cười của cô mới có thể hơi hơi nhẹ nhàng cong lên.

“Con có mua táo, mẹ thích, sau khi ăn cơm xong mẹ lấy rửa ăn đi.”

Cô lấy đồ dùng tẩy rửa đi vào toilet, nghe thấy ngoài cửa truyền đến vài tiếng oán trách: “Con nhỏ này, ngày hôm qua mua dưa hấu còn không có ăn xong mà......”

Cô nâng cao giọng đáp: “Bây giờ là mùa hè, trái cây dễ hỏng, không ăn xong liền ném đi.”

“Như vậy làm sao được, không cần tiền hả, tí nữa ăn ít cơm thôi, còn lại mẹ ăn hết.”

Tống Dư Hàng mở ra vòi sen, khóe môi hơi hơi cong lên, tùy ý để nước ấm trôi đi cả ngày mệt mỏi.

Phòng không lớn, hai phòng một sảnh, bàn ăn chiếm lấy đại bộ phận vị trí phòng khách.

Chiếc TV cũ đặt ở đối diện bàn ăn, mặt trên đặt một cái bàn thờ không lớn, dùng cái giá treo lên, hai tấm di ảnh mặt trước mặt sau mà xếp, trong có một người tuổi hơi trẻ, một người lớn tuổi chút.

Tống Dư Hàng tắm rửa xong ra tới đốt một nén nhang, khi này mới ngồi xuống bàn ăn.

Cơm nhà ăn thoải mái nhẹ nhàng, phân lương không nhiều, chỉ có vài miếng thịt đều để trong bát cơm của cô.

Tống Dư Hàng đút cơm vào trong miệng: “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Tống mụ mụ dừng chiếc đũa trong tay một chút, còn có chút ngượng ngùng: “Cái đó...... mẹ tự tiện làm chủ, giúp con ngày mai tan tầm hẹn ăn bữa cơm với Lâm tiên sinh lần trước kia.....”

“Khụ khụ ——” Một hạt cơm sặc vàotrong cổ họng, Tống Dư Hàng nhanh chóng uống mấy ngụm trà nuốt xuống.

“Mẹ ——”

“Mẹ biết, con không muốn, nhưng là mấy năm nay con cũng không có thích ai, công tác lại bận, người khác vừa nghe con là cảnh sát hình sự đều không muốn giới thiệu, khó lắm mới được có một người không ngài, con cứ nghe lời mẹ nói, ở chung thử xem xem, rốt cuộc là tình cảm, ở chung lâu ngày sẽ sản sinh, không phải sao?”

Tống Dư Hàng biết, tình cảm sinh ra cho dù là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, đều không rời đi sự phân bố của dopamine cùng adrenalin, cô có một vạn loại đạo lý khoa học đến để phản bác lời mẹ nói.

Nhưng là cô mở miệng không nói ra được những điều này, đặc biệt ở trước di ảnh của cha cùng anh cả.

“Con biết rồi mẹ, lát nữa cơm nước xong con gọi điện liên hệ với hắn.”

Vừa nghe những lời này, Tống mụ mụ lập tức tỉnh táo tinh thần, lại gắp mấy khối thịt kho tàu hương bắt cơm của cô.

“Được, được, vậy mau ăn đi, ngày mai á, con phải trang điểm chỉn chu một chút, cùng người kia chơi nhiều một lát, không cần phải vội vàng gấp gáp trở về, mẹ ăn cơm xong cùng Vương a di của ngươi đi múa.”

Lại nói tiếp vị Lâm tiên sinh này cũng là Vương a di giới thiệu, thấy bảo hắn làm ở phòng khám bệnh khoa miệng, lớn lên tuấn tú thanh lịch,tính tình cũng hài hước thú vị.

Quan trọng nhất chính là, hợp tuổi, độc thân, chưa lập gia đình.

Tống Dư Hàng gặp mặt qua một hai lần, nhưng thật ra không có ấn tượng gì quá lớn, chỉ là cảm thấy hắn không có tật xấu như những nâm nhân bình thường, ít nhất sẽ không hút thuốc trước mặt phụ nữ, còn xem như phong độ nhẹ nhàng, là một người săn sóc tinh tế. Được‎ cop

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.