Ánh lửa dấy lên dập dìu mờ mờ, chiếu rọi làm gương Mộc Tử Câm thêm phần
lặng lẽ, tái nhợt. Trong nồi cơm, hương thơm lượn lờ, hơi nước bốc lên
thành sương, mịt mờ phiêu bồng như mây, đến bên mặt hắn như sa bàn nhẹ
nhàng xẹt qua.
Bên ngoài, trời hoàn toàn tối đen, thêm với tuyết lớn, ánh tuyết gợn
sóng. Cửa phòng ‘cạch chi’ một tiếng bị đẩy ra, một luồng gió lạnh được
thổi vào, một bóng người bất chấp gió tuyết mang theo khí lạnh đi tới,
vỗ vỗ tuyết trên người, đem giỏ trúc trên lưng đặt ở góc phòng, trong rổ trúc có mấy gốc cây ruộng nước thất cùng bình nước Quan Âm, cùng với
vài cành chu thấp trà màu xanh nhạt bên trên còn mang theo băng tuyết.
Mộc Tử Câm nghe được thanh âm, lập tức từ giữa phòng bếp chui ra, mang
ra đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, lần lượt đặt trên bàn. Lại xoay người
chỉnh ngọn đèn rồi nhìn phụ thân mới từ bên ngoài trở về.
“Cha.” Hắn gọi một tiếng, vào bên trong phòng ngủ cầm quần áo sạch sẽ cho ông thay.
“Như thế nào lại thắp đèn?” Mộc Hoài Sơn dùng nước ấm mà Mộc Tử Cầm mang đến xoa xoa rửa mặt, nhìn nhìn ngọn đèn trên bàn, hơi hơi nheo mắt. Đôi mắt kia sắc như đao, lợi hại kiên nghị, khóe mắt có vài nếp nhăn như
chữ được khắc. Ngũ quan của ông cũng coi là đoan chính, nếu trẻ lại mười tuổi, nhất định trông anh tuấn ngời ngời. Chỉ là do sinh hoạt lao khổ
đã sớm làm gương mặt ông thêm dấu vết phong sương. Hơn nữa, từ sau khi
vợ qua đời, ông thường xuyên thương cảm hoài niệm, càng làm cho ông
trông phần ủ dột, già hơn.
Mộc Tử Câm rất ít khi nhìn kỹ phụ thân mình trong đêm tối, mà lúc này
ngọn đèn mờ nhạt làm toàn bộ cảnh tượng cũng thêm phần bí bách, u ám,
khiến dáng vẻ Mộc Liên Sơn cũng có vẻ tiều tụy gầy yếu hơn. Trong lòng
hắn không khỏi chua xót nặng nề, hốc mắt hồng lên, chỉ thừa dịp bày đồ
ăn lên, hơi hơi cúi đầu, đem nước mắt ngăn trở về.
“Hôm nay trời tối sớm, lại lạnh, cái gì cũng nhìn không rõ nên con mới thắp đèn.” Nàng nói.
Mộc Hoài Sơn trầm mặc, chưa nói cái gì. Mộc Tử Câm vội vàng cầm ra lọ rượu cất quế hoa.
“Cha, người uống mấy ngụm cho ấm người đi.” Hắn cầm chén, đổ đầy thay Mộc Hoài Sơn.
“Con cũng sắp mười tám rồi đi!” Mộc Hoài Sơn uống một ngụm rượu, đột nhiên như có chút đăm chiêu hỏi.
Mộc Tử Câm có chút kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên ông lại hỏi
như vậy. Từ sau khi mẹ nàng qua đời, ông cũng ít khi tìm hắn tâm sự,
trong lúc nhất thời, hắn có chút không quen.
“Mẹ con qua đời cũng sắp đến ba năm.” Mộc Hoài Sơn than thở một tiếng.
“Cha còn nhớ rõ, khi đó mẹ con nói với cha, ở kinh thành có vì con mà
định việc hôn nhân. Chẳng qua, nay nhà chúng ta như vậy, lại nghĩ đến
nhà kia cao quý cũng sẽ không đồng ý sự việc năm đó.”
Mộc Tử Câm nhướn mày, hắn cho tới tận bây giờ cũng không biết chuyện
này. Hắn gấp một miếng đậu phụ, mùi vị tự dưng nhạt nhẽo. Đột nhiên nhớ
tới năm trăm ngàn lượng kia, ý niệm trong lòng không khỏi càng thêm mãnh liệt.
“Mấy năm này, cha có làm nghề y xem bệnh, cũng tích góp được chút tiền…” Mộc Hoài Sơn nhìn nhìn Mộc Tử Câm, lại nhanh dời đi ánh mắt, tựa hồ hạ
quyết tâm, mới nói: “Cha… cha vài ngày tới muốn lên kinh thành một
chuyến, chờ sau khi trở về, liền vì con tìm đối tượng, xem xem nhà ai có con trai xứng đôi với con. Trước tìm bà mối nói chuyện, nếu nhà kia
cũng nói có thể, trước hết định thân đi.”
Mộc Tử Câm chấn động, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi chính mình. Hắn có
phần kinh ngạc nhìn Mộc Hoài Sơn. Qua ánh đèn mờ nhạt đêm tối, hắn tựa
hồ cảm thấy, trong mắt Mộc Hoài Sơn có cái cảm xúc gì đó chợt lóe mà
qua.
“Định thân làm mối, có phải hay không thiếu ít tiền, chờ cha từ kinh
thành trở về…” Mộc Hoài Sơn lại bưng rượu trên bàn lên, gắp một viên
thịt hoa, ăn nuốt vào. “Chờ cha xong chuyện kinh thành bận rộn rồi trở
về, ngay sau đó làm việc này cho con đi.”
Mộc Tử Câm là nữ. Chỉ là từ nhỏ đã không giống như nữ nhi bình thường
đoan trang, nhàn nhã, an tĩnh. Cha mẹ chỉ dậy nàng quy củ, nàng cũng
chẳng nghe vào tai. Mẹ là pháp y, người thường xuyên ra vào nơi nghĩa
trang, tiếp xúc thi thể. Mộc Tử Câm thấy thế cũng không sợ, thường
thường hay được mẹ mang theo, từ nhỏ đã nhìn người chết thành quen. Mẹ
sợ nàng thường xuyên tiếp xúc với người chết, nhiễm phải sát khí nặng.
Vì vậy nghe theo lời thầy bói nói, cho nàng mặc thành dáng vẻ của con
trai, rất tốt để trấn át sát khí.
Sau này vì làm việc thấy tiện lợi, nàng liền dứt khoát giả thành nam.
Một lần giả nam tự dưng thành giả trang luôn mười mấy năm, ngay cả bản
thân nàng cũng coi chính mình thành nam.
Bây giờ, cha nàng đột nhiên nhắc nàng phải thành thân, kia ý là khiến
nàng gả cho người khác. Nhờ thế, nàng mới giật mình phát giác ra mình là nữ nhân, hơn nữa cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.
“Nhưng nay mẹ con không còn, vậy cha liền thay con làm chủ đi.” Mộc Hoài Nhân thì thầm nói vài cái tên: “Có vài tiểu tử, cha đã thay con hỏi
thăm qua, phẩm chất đoan chính, đều là người tốt ở trấn Nghi Thủy cả.
Con gả qua đó tuy không một đời phú quý nhưng cũng có thể sống an ổn một đời. Nếu con còn có ý kiến gì, con… đợi cha trở về nhìn xem sao.”
Ông lúc này nhìn chăm chú Mộc Tử Câm, tựa hồ là có chút thấp thỏm.
Mộc Tử Câm cúi đầu nhìn ngực thở dài, gật gật đầu: “Con toàn bộ đều nghe theo cha.”
“Như thế liền tốt.” Mộc Hoài Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Con trai Lý gia, bộ dạng cũng tạm ổn, người rắn chắc khôi ngô, là dân
bán thịt lợn. Con trai Vương gia, chăm chỉ chịu khó, là thư sinh, nói
không chừng năm sau khoa cử liền đỗ trung học, tiền đồ vô lượng. Con
trai Triệu gia, là bộ đầu, tốt xấu gì cũng được coi là quan.
Trong lòng Mộc Hoài Sơn đắn đo suy nghĩ cân nhắc một phen, cuối cùng
chọn bộ đầu nhà Triệu gia. Bộ đầu kia, con bé cũng từng gặp qua, làm
người chính trực thành thật, rất nghĩa hiệp. Mấu chốt là, thằng bé cũng
coi như là quan về sau có chuyện gì thì nó cũng có thể rộng lượng xem
xét, cũng tiện.
Hơn nữa, con bé từ nhỏ đã rong ruổi theo đám người giữa nha môn và nghĩa trang, cùng Triệu bộ đầu kia quan hệ cũng khá tốt, nhìn như anh em
trong nhà. Nếu thằng bé biết được con bé là nữ, không biết là sẽ như thế nào?
Nghĩ tới việc hôn nhân đại sự của con gái, Mộc Hoài Sơn cũng phải đặt
không ít tâm tư vào đó. Trách nhiệm làm cha làm mẹ, chung quy không dễ.
Hai ngày sau, Mộc Hoài Sơn thu dọn xong xuôi hành lý, sắp xếp vài việc cho ổn thỏa, liền bận rộn vào kinh.
Mộc Tử Câm đem một phong thư mang tới khách sạn Nạp Lan Hạ đang ở. Hắn
cũng đang từ bên trong khách sạn đi ra, mặc một thân quần áo lông cừu
màu xám, tuy không sang quý nhưng cũng được coi là nhã nhặn lịch sự. Hẳn là người này làm hộ vệ của Sở Vương có địa vị cũng sẽ không quá thấp.
“Tiên sinh nghĩ kỹ rồi?” Hắn hỏi.
“Đúng, ta nghĩ kỹ rồi.” Mộc Tử Câm bình tĩnh gật đầu, “Xin hỏi là khi nào có thể vào kinh?”
…
Mộc Tử Câm về đến nhà, thu dọn đồ đạc tạm ổn, mang thêm một ít vật phẩm
quý, lại sang giữa phố tìm đến Trương thúc làm quan tài cách vách đó,
nhờ ông thỉnh thoảng sang nhà chăm nom giúp đàn gia cầm. Cuối cùng rời
đi trong ánh mắt đầy lo lắng, quan tâm của ông.
Hôm đó, tuyết đã ngừng rơi, gió đã ngừng thổi, mặt trời chiếu sáng trên
cao, soi đầy ánh nắng làm hiện ra bóng mấy nhà gần xa, giống như mức
tranh thủy mạc có sương mờ đang ẩn hiện dần lộ bầu trời quang đãng,
trong xanh. Mộc Tử Câm được an bài ở trong một chiếc xe ngựa, bên ngoài
phu xe đang ra sức thúc roi, đẩy nhanh lộ trình. Rốt cuộc sau hai ngày
cũng đến được kinh thành.
Kinh thành, đường phố người người qua lại tấp nập đông đúc, hai bên đường
tầng tầng tửu quán, kỹ viện,.. rực rỡ muôn màu. So với trấn Nghi Thủy,
kinh thành đích thực càng thêm sung túc, phồn vinh.
Mộc Tử Câm ngồi ở bên trong xe ngựa thấy cái xe này khá rộng rãi thoải
mái, đến tận khi đi vào ngã tư đường kinh thành, nàng mới biết được thật sự cái xe ngựa này nó vẫn được coi như là nhỏ. Vừa rồi có vài lượt xe
ngựa khác chạy qua, trên mỗi chiếc xe đó khắc hoa khắc văn, màn che được làm bằng gấm, đường chỉ thêu bằng vàng. Bánh xe ngựa to, gỗ được làm là gỗ trầm quý hiếm, bậc thềm xe gắn với con ngựa đang được đeo chiếc
chuông bằng vàng, mỗi bước chạy của nó phát ra tiếng vang linh lang
thanh thúy dễ nghe.
Mộc Tử Câm nhất thời bị cảnh vật phồn hoa trước mặt hấp dẫn, lại phát
hiện những người đi bên đường so với những người ở trấn Nghi Thủy trông
có vẻ phấn khởi vui vẻ hơn.
Hết chương 3