Từ quán Karaoke đi ra, một đám người vui vẻ cười đùa tiến đến nhà ga. Trên đường, lúc đi qua một cái công viên. Ưng Thủ đột nhiên nghĩ, chỗ này rất gần nhà Y Đằng.
Vừa nghĩ đã trễ thế này hẳn là sẽ không đụng phải y. Thế mà ngẩng đầu đã thấy có người ngồi ở trên xích đu. Không phải Y Đằng thì là ai? Y mặc một cái áo khoác vải dạ tối màu, bên trong đeo khăn quàng vàng nhạt, ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa. Dưới ánh đèn đường mờ tỏ, vẻ mặt Y Đằng tịch mịch, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ được chiếu sáng những phần hình khối rõ rệt. Trong tay còn cầm chắc dây đu. Tam Viên Hoa im lặng dựa vào chân y, thường thường ngẩng đầu nhìn xem biểu tình chủ nhân.
Đã trễ thế này, y còn dắt chó đi dạo sao! Ưng Thủ không khống chế được suy nghĩ. Bước chân cũng không tránh khỏi việc chậm lại. Matsui ở phía trước đột nhiên phát hiện không thấy Ưng Thủ vội vàng quay đầu tìm, nhìn theo ánh mắt Ưng Thủ cũng phát hiện thân ảnh Y Đằng.
Hắn bởi vì được Y Đằng chữa chân, nên luôn luôn đối với y tôn kính. Hiện tại thấy được, tự nhiên cũng không thể giả bộ như không thấy. Không đợi Ưng Thủ phản ứng, hắn đã nhanh chạy đến trước mặt Y Đằng lớn tiếng chào hỏi.
“Bác sĩ Y Đằng, thật sự là tốt quá! Ở đây lại gặp anh!”
Vốn đang ngẩn người, Y Đằng đột nhiên nhìn thấy Matsui, thực tự nhiên hoảng sợ. Sau đó vừa vặn lại thấy Ưng Thủ. Đang giật mình, nháy mắt biến thành lạnh lùng như băng. Lại nhìn kỹ, bên người Ưng Thủ cư nhiên còn có một đám nữ sinh non nớt vây quanh, biểu tình lạnh lùng lại lập tức trở thành oán hận.
“Đại thúc, đó là ai vậy?” Nữ hài tử vừa rồi nói chuyện vui vẻ với Ưng Thủ giờ này cũng chạy theo lại ôm lấy cánh tay hắn, thấy vẻ mặt Y Đằng liền hưng phấn nói, “Nhìn thật đẹp trai quá!”
Thấy Y Đằng hung tợn trừng nhìn mình, suy nghĩ của Ưng Thủ lập tức loạn cả lên. Tựa như bị lão bà bắt gian tại giường, hắn mạc danh kỳ diệu chột dạ. Hắn thực tự nhiên tạo khoảng cách với nữ sinh kia, đảo mắt né tránh, nhẹ giọng nhượng một câu, “Bằng hữu!”
“Có thể giới thiệu một chút không? Tôi muốn làm quen với anh ấy ghê!” Nữ hài tử kích động nhảy lên, “Thật sự rất ít khi thấy người nào đẹp trai như vậy đó!”
Ưng Thủ đang vì chột dạ mà ảo não không thôi. Hắn nghĩ chính hắn cũng không có làm gì lén lút, tự dưng chột dạ cái thần kinh gì? Nào còn có sức lực để ý nữ sinh si tâm hoa mắt kia.
Bên kia Matsui vẫn còn hành lễ, nói không ngừng. Hơn nữa vô cùng cao hứng đem bạn gái giới thiệu cho Y Đằng. Đám nhóc vừa rồi còn vây quanh Ưng Thủ, lập tức lại vây tới trước mặt Y Đằng. Bắt đầu vừa nói vừa cười.
Ưng Thủ nguyên bản còn ảo não, giờ thấy mọi người vây quanh Y Đằng ở đó, nhất thời trong lòng lại phát một ngọn lửa giận vô danh. Nhìn thấy một đám nữ hài tử vây quanh Y Đằng líu ríu không ngừng, hắn thở phì phì nghĩ, đừng nhìn tên kia bộ dạng đĩnh suất, chính là, chỉ cần y mở miệng, cam đoan các ngươi mỗi người cũng phải vừa khóc vừa bỏ chạy thôi. Y xấu miệng có tiếng đó.
Trùng hợp lúc Ưng Thủ còn đang tự mâu thuẫn, Matsui lại cố tình hăng hái giới thiệu bọn họ với y. Còn lớn tiếng nói, bọn họ vừa rồi đi Karaoke, nếu có thể gặp được bác sĩ sớm hơn thì cùng đi sẽ tốt rồi, có thể thực vui vẻ chơi cùng nhau. Linh tinh luyên thuyên nói không ngừng.
Y Đằng nghiến răng nghiến lợi nghe một đám người bên y nói bọn họ vừa rồi đi uống đi ca có bao nhiêu vui vẻ vân vân mây mây xong. Trong lòng phẫn hận quả thực đã muốn chồng chất tới cực điểm. Y oán hận nghĩ, chính mình một người ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ về nhà là muốn khóc, Ưng Thủ cư nhiên sống tiêu sái khoái hoạt như vậy. Còn có tâm tư cùng một đám tiểu nữ sinh liếc mắt đưa tình. Quả thực hơi quá đáng!
Nghĩ đến đây, tính tình đặc trưng của chòm sao Thiên yết lộ ra. Y Đằng hít một hơi thật sâu, chờ lúc y ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt quả thực làm cho Ưng Thủ sốc chết. Thế mà lại là khuôn mặt tươi cười cực kì ôn nhu.
“Chơi vui như vậy đúng thật là tốt! Đáng tiếc, ta đã qua tuổi có thể vui đùa như thế rồi!” Thu hồi những lời độc địa Y Đằng quả thực tựa như thiên sứ dừng ở nhân gian, đáng yêu tới cực điểm. Cả người tản ra khí chất cao quý bất phàm giống như bạch mã hoàng tử. Nữ hài tử nguyên bản đã bị khuôn mặt tuấn mỹ của y hấp dẫn, lập tức bị y đơn giản nói mấy câu thuyết phục, thiếu chút nữa vừa khóc vừa tranh giành y với nhau.
“Cái gì chứ, anh rõ ràng còn tuổi rất trẻ mà!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó!”
Cư nhiên có chuyện vô sỉ như vậy phát sinh? Ưng Thủ há to mồm, quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Tên kia giả bộ khá quá đi? Rõ ràng bình thường đều là bộ dáng khó ưa muốn chết, bây giờ tự nhiên cười đến ghê tởm như vậy? Còn có nữ nhân này cũng thay đổi nhanh quá đi! Như thế nào mình hai mươi tám tuổi thì lại bị gọi là old man ( Âu cát tang : ông già), còn Y Đằng nhỏ hơn hắn hai tuổi lại bởi vì bộ dạng đẹp liền lập tức thành anh zai ( âu ni sang : anh trai)? Này cũng quá đau đớn đi!
Những thiếu nữ kia bị mê hoặc một phát liền nói không ngừng, thậm chí có người đề nghị, dù sao sắc trời cũng không tính quá muộn, không bằng tìm chỗ uống một chén.
Lời này vừa nói ra, nhất thời được nhiều người đồng ý. Vì Y Đằng là đại soái ca khó gặp, mấy nữ sinh đã phi thường ăn ý quyết định tạm thời liên thủ.
Ưng Thủ thấy thế liền tức muốn nổ phổi, cái gì nói cũng không là quá muộn, đã gần mười hai giờ đêm! Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy nữ hài tử kia còn cảm thấy rất khả ái, giờ này khắc này ở trong mắt hắn căn bản là mấy bà ma ma (bà đồng, phù thủy, Dung mama,… – vai nữ ác) trong đồng thoại. Một đám nhanh chóng biến thành kiểu con gái càng nhìn càng thấy khó ưa.
Hắn tiêu sái chạy nhanh đến giữa bọn họ, to giọng nói, “Uầy, được rồi! Đã trễ thế này. Về nhà sớm một chút đi! Người lớn trong nhà còn chờ! Nói sao thì ai cũng phải đi ngủ để mai còn đi làm chứ!”
Cơ hội tốt như vậy bị Ưng Thủ phá đi, bắt đầu có người cảm thấy bất mãn.
“Cái gì chứ, chúng ta đều qua mười tám tuổi, đều đã trưởng thành a! Làm sao lại bị xem như con nít vậy! Đại thúc nếu không thích thì cũng không cần đi đâu, không sao hết.”
“Đúng vậy, bác sĩ hẳn là không thành vấn đề đi!”
Xem ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào? Ưng Thủ xiết chặt nắm tay gắt gao nhìn chằm chằm Y Đằng. Nếu Y Đằng đáp ứng yêu cầu của các nàng, Ưng Thủ thật sự là ý nghĩ đánh người cũng có.
“Hôm nay quá muộn rồi.” Y Đằng cười tủm tỉm giơ tay đang cầm dây dắt chó, “Hơn nữa, ta dắt chó đi dạo. Cũng không tiện. Nữ hài tử vẫn là nên về nhà sớm một chút mới tốt! Đỡ cho người lớn trong nhà lo lắng, mọi người nói có đúng không?”
Rõ ràng là lời nói giống nhau như đúc, nhưng thay đổi người nói, hiệu quả lại khác xa.
Đám người vừa rồi còn oán giận, vừa nghe thấy hắn nói. Lập tức sửa miệng thành:
“Bác sĩ hảo ôn nhu nga!”
“Đi ngủ sớm một chút đối vớ làn da cũng tốt lắm nha! Hơn nữa làm bác sĩ cũng thực vất vả, hẳn là sớm đi nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn!” Matsui đỡ lời. Ưng Thủ thấy rợn đến mức hắc tuyến nổi lên bốn phía (╬ ̄皿 ̄)凸
Sau khi trao đổi số điện thoại, một đám người lúc này mới lưu luyến không nỡ rời đi. Ưng Thủ tùy tiện nói không tiện đường để lấy lý do lưu lại.
Đám người mới vừa đi khỏi, Y Đằng vừa rồi còn cười đến ôn nhu giống như hoàng tử, nhất thời khôi phục vẻ mặt bình thường sẵn có. Trên mặt giống như mang một cái mặt nạ lạnh như băng, ngay cả liếc cũng không thèm nhìn tới Ưng Thủ một cái, dắt chó thẳng hướng nhà đi về.
Ưng Thủ cũng không biết chính mình là phát điên cái gì, tự nhiên không nói một tiếng đi theo phía sau y. Nhìn thấy y đi đến thùng rác bên cạnh công viên, lôi ra mấy tờ giấy ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại của mấy cô nữ sinh kia, xem cũng không xem, ném hết vào thùng rác. Rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi y lại.
“Uầy, tôi nói cậu cũng quá xấu xa đó! Nếu không có ý nghĩa, cần gì phải làm như muốn kết giao, lại còn cùng người ta trao đổi số điện thoại vậy? Hiện tại lại xem cũng không xem, ném đi như vậy, cậu có biết hay không, cậu làm như vậy thật không tốt a!”
Y Đằng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, mũi hừ lạnh một tiếng, “Có phải chuyện anh quản?”
Những lời này nói ra, Ưng Thủ hít một hơi lạnh, nhất thời không thể phản bác. Đúng vậy? Có phải chuyện của hắn? Y Đằng cũng không phải người của hắn, hắn cũng không của y. Người ta muốn thế nào cũng không phải chuyện của hắn!
Suy nghĩ nửa ngày, mới suy nghĩ ra một cái ly do có chút hợp lý, chỉ là hắn cũng không thuyết phục được cả chính mình, nên thanh âm nghe ra cũng ít nhiều mất đi sức thuyết phục, “Tôi, tôi đã cho rằng chúng ta là bằng hữu!”
Vốn là đã đi được một đoạn đường, Y Đằng nghe hắn nói như thế, ngừng lại. Chậm rãi quay đầu, ánh đèn đường hạ xuống bên mặt tái nhợt của y, cô tịch lạ thường, y nhìn bóng mình cách đó không xa, ánh mắt tối đen nhìn thật tịch liêu mà hờ hững, “Không phải, hiện tại không phải!”
Thanh âm lạnh băng như thủy tinh rơi xuống nền đất, tất cả đều vỡ tan.