Mỹ mãn ăn xong cơm chiều, sau đó Y Đằng ngồi trên sô pha cao cấp xem TV, Tam Viên Hoa im lặng lại gần dựa vàp chân y.
Trong TV chiếu một trận so tài xem ai uống nước tương nhanh hơn, giành chiến thắng chính là một chàng thanh niên to cao. Người thắng mang vẻ mặt kích động, nắm tay người chủ trì rồi hét to mấy lời hùng hồn, linh tinh lang tang đại khái là mục tiêu sau này nhất định uống được chén nước tương ngon nhất.
Thấy vậy, Y Đằng cười nhạt, “Toàn một lũ ngu ngốc như nhau, ý tứ ghê đấy, vừa lên TV đã nào là chào hỏi ba ơi mẹ ơi, ta nếu có cái loại con này đã sớm đẩy cho chết đuối trôi sông. Thật là đẹp mặt mà.”
Đổi kênh một phát, y lại được xem một bộ phim truyền hình tình cảm ướt át, Y Đằng vẫn bình thản ăn uống, tay lại chuyển kênh, gặp một tiết mục phỏng vấn nhân vật nổi tiếng. Vốn y đối với loại tiết mục này hoàn toàn không có hứng thú , Y Đằng chuẩn bị đổi, lại vô tình nghe được một cái tên quen thuộc, đưa mắt nhìn lên TV liền gặp gương mặt giống như cái người làm y chán ghét muốn chết – Ưng Thủ, nhìn kỹ thì đúng là tên kia.
Người chủ trì giới thiệu hắn là tuyển thủ Karatedo có thiên phú nhất hiện nay ở Nhật Bản, là người duy nhất mới hai mươi tuổi đã đạt tam đẳng huyền đai, là đối thủ trẻ nhất trong vòng thi huyền đai hiện tại.
Chương trình cũng chỉ khái quát, không hề dài dòng, Ưng Thủ trong TV cùng với Ưng Thủ mà Y Đằng nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, hắn lúc này râu tóc sạch sẽ, trang phục đặt may khéo léo, khuôn mặt cùng gương mặt sáng sủa tài năng kia làm người ta khâm phục. Ma xui quỷ khiến Y Đằng tự nhiên không chuyển kênh nữa, khoanh chân ngồi trên sô pha mà theo dõi phương diện khác của con người y căm ghét.
Người dẫn chương trình kênh thể thao bắt đầu một số vấn đề bình thường, khi nào thì anh bắt đầu luyện Karatedo? Có phải anh đối với quyền thuật có sự ham mê đặc biệt mới có thể kiên trì luyện tập lâu dài…vv….
Ưng Thủ cái tên đó, nói đến Không Thủ đạo thì lại là vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt cũng sáng ngời lanh lẹ, mạc danh kỳ diệu tỏ ra khí thế khiến người ta ngưỡng mộ. Y Đằng cũng mặc kệ điều này, một bên xem một bên nhịn không được tiếp tục chua ngoa, “Cho dù có mặc quần lụa áo gấm thì hắn căn bản cũng chỉ là cái gối thêu hoa, còn nói cái gì Karatedo là một loại sức mạnh tinh thần, rõ ràng là đồ mãng phu, cư nhiên còn ở nơi này giả bộ trí thức, người trong đài truyền hình thật sự là mắt bị mù, vậy mà cũng không vạch trần hắn.”
Nói một lát, người chủ trì thuận miệng hỏi một câu, “Không biết Ưng Thủ tiên sinh trừ bỏ Karatedo thì còn ham thích đặc biệt một cái gì khác không.”
Vừa rồi còn nghiêm trang, mà giờ tên kia cứ thế mà lập tức hai mắt tỏa sáng, dùng thanh âm phi thường lớn trả lời, “Đồ ăn ngon! Trừ bỏ Karatedo ra, tôi nhiệt tình yêu thương hết thảy những món ăn ngon nha. Đặc biệt là Ramen, ramen Nhật Bản là món ngon nhất đó!” Thanh âm cực lớn, làm cả người dẫn chương trình cũng giật nảy mình.
Không nghĩ tới sự tình lại diễn biến như thế, Y Đằng nhất thời không phòng bị, lập tức từ trên sôpha té nhào, chỉ vào TV ôm bụng cười lăn lộn, “Thật sự là rất dọa người, quả nhiên ngu ngốc chính là ngu ngốc a! Tiết mục này được làm thật sự là quá tốt.” Nhanh chóng quên ngay rằng một giây trước y còn chửi cả công ty người ta mắt bị đui mới chọn phỏng vấn Ưng Thủ.
Ngày hôm sau, Y Đằng vừa mới đến phòng khám, liền nhìn đến vẻ mặt tiểu Lan hai mắt sáng như sao, cùng Mộc Hạ thảo luận buổi phỏng vấn trên TV ngày hôm qua của Ưng Thủ, vừa thấy Y Đằng đến lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, lễ phép cùng y chào hỏi.
Y Đằng mặt không chút biến sắc, tiêu sái bước vào phòng riêng, đổi quần áo đàng hoàng rồi đi ra, quả nhiên nghe được thanh âm tiểu Lan hưng phấn vang lên.
“Em ngày hôm qua xem TV mới biết được nguyên lai Ưng Thủ tiên sinh nổi danh như vậy đó.”
“Đúng vậy! Anh cũng hoảng sợ luôn! Người trẻ tuổi nhất có được đẳng cấp đó của Karatedo! Tự nhiên lại có hàng xóm là người nổi tiếng đó, cảm giác đăc biệt ghê.”
“Ưng Thủ tiên sinh kỳ thật rất tuấn tú! Hơn nữa lại cho người ta cảm giác an tâm, thật muốn gả cho nam nhân như vậy đó!”
“Anh cũng rất suất mà, cũng cho người ta một loại cảm giác thực an tâm nha, em như thế nào lại không định gả cho anh chứ?”
“Mộc hạ tiên sinh lại bắt đầu nói nhảm rồi.”
Nghe đến đó Y Đằng hừ mũi một phát, nghĩ thầm rằng, nam nhân kia suất cái rắm! Trong TV hô to, “Mì Ramen của Nhật Bản ăn ngon nhất”, cái loại ngu ngốc này mà cho rằng là đẹp trai thì chuột cống chắc cũng quyến rũ chết người! Cho nên y không thích nữ nhân, suy nghĩ của nữ nhân thật sự rất kỳ quái!
Nào biết đâu là tiểu Lan càng nói càng làm cho Y Đằng khó chịu.
“Đặc biệt Ưng Thủ tiên sinh trên màn ảnh TV nói thích nhất Ramen, lúc đó em cảm thấy anh ấy hảo đáng yêu hảo đáng yêu đó! Thật có dũng khí, thật xúc động đó!”
“Kia, kia thật đúng là cần một chút dũng khí mới được!”
“Em nghĩ Ưng Thủ tiên sinh nhất định thật sự thực thích ăn Ramen mới có thể nói như vậy mà!”
“Người vừa nói cái hành động ngu si ấy à?” Rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, Y Đằng quyết định hiện thân, “Ngay trên TV hô to, ‘ Mì Ramen Nhật Bản là ngon nhất’, chỉ số thông minh vượt qua ba mươi, có ai có thể làm được cái hành động như thế? Ta lúc ấy thấy thật sự buồn cười, ta tin tưởng không chỉ có ta có cái phản ứng như thế! Nếu ta mà là người nhà của tên kia, chắc là chỉ hận không kiếm được cái lỗ để chui vào, hận không thể coi như chưa từng quen biết hắn! Tôi cảnh cáo mấy người, tuy rằng tên kia thật là hàng xóm của chúng ta, bất quá, mấy người tốt nhất ít tiếp xúc với hắn đi, nghe nói thường xuyên cùng mấy người ngu ở chung, cũng sẽ từ từ ngu lây. Có một hàng xóm như vậy đã đủ làm cho tôi đau đầu, nếu hai người các ngươi cũng biến thành ngu ngốc, tôi tuyệt đối không chút do dự đá ra ngoài!”
“Vâng!”
“Thực xin lỗi.”
Cho dù bọn họ giải thích, tâm tình Y Đằng cũng không tốt lên được, y biết bọn họ chẳng qua là nói cho qua chuyện, trên thực tế cũng không thật sự nhận ra lý lẽ trong lời nói của y. Mọi chuyện ra như thế, tất cả đều là bởi vì cái tên nam nhân hỗn trướng nhà bên, cơn tức của Y Đằng lại kì diệu trào lên.
Đúng lúc đó, một đứa nhỏ mặc đồng phục Karatedo từ cửa bước vào, trên tay cầm theo một hộp đựng đồ ăn rất đẹp, còn lễ phép gõ cửa, “Xin chào, em là đệ tử của võ đường Karatedo mới mở của sư phụ Ưng Thủ, sư phụ sai em đem điểm tâm sang tặng.”
“Hừ, tên kia thật đúng là......” Y Đằng vừa muốn nói, cậu bé lập tức lễ phép hướng về Y Đằng cúi người nói, “Anh là Bác sĩ Y Đằng! Xin thứ lỗi. Lúc chúng em chuyển nhà thật sự gây cho anh nhiều điều bất tiện. Sư phụ cố ý kêu em mang điểm tâm đến bồi tội. Sư phụ còn nói, bởi vì anh nói ăn điểm tâm của sư phụ sẽ bị ngộ độc thức ăn, cho nên không chuẩn bị phần của anh, thỉnh anh không cần tỏ thái độ. Đây là những gì sư phụ nói, em là đệ tử, không thể tùy tiện sửa đổi được. Tuy rằng em cũng không muốn nói như vậy, nhưng là vẫn thỉnh anh thứ lỗi.”
“Tôi còn lạ gì cái loại vô liêm sỉ như vậy? Dùng cái phương pháp này đối phó tôi? Cho là tôi giống hắn chỉ biết ăn thôi sao?” Y Đằng tức muốn chết, giữ chặt quần áo của đứa nhỏ tặng đồ ăn kia, nói nhanh, “Cậu trở về nói cho sư phụ, cái màn biểu diễn ngu ngốc của hắn đêm qua tôi đã xem rồi, thật sự rất khôi hài. Đồ ăn do một tên chỉ biết đến quyền thuật cùng đồ ăn đem đến, tôi cũng không muốn ăn. Khuyên hắn không có việc gì thì đừng chỉ nghĩ đến Karatedo thôi, tốt nhất tìm một bác sĩ khoa thần kinh mà khám lại não bộ một chút, đo lại chỉ số thông minh, nếu thật sự quá thấp, thì nên vào sở thú mua não của khỉ đột mà thay vào, phỏng chừng còn ngu ngốc đến độ trên TV mà kêu to “Ramen Nhật Bản ngon nhất” nữa.”
Tiếng nói của Y Đằng thực vang, mà hai căn nhà lại gần nhau, cho nên y ngoài mặt là kêu đệ tử truyền lời lại, kỳ thật chính là cố ý nói cho Ưng Thủ nghe.
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, Ưng Thủ trên người còn mặc võ phục đã rần rần chạy qua.
“Nếu không phải tôi sợ chỉ một quyền đã đập dẹp cậu thì tôi đã sớm ra tay! Cậu nói chỉ số thông minh của ai không bằng đười ươi?”
“Chỉ số thông minh của anh quả nhiên có vấn đề, tôi không phải đã nói rành mạch là anh sao?”
“Mẹ nó, cậu cho là tôi thật không dám đánh sao?”
“Anh cũng chỉ là cậy sức làm càn”
Ưng Thủ càng tức tối, Y Đằng lại càng nói không ngừng, mắt thấy hai người thật sự sắp đánh nhau, mọi người sợ tới mức chạy ra kéo bọn họ lại.
“Bác sĩ, anh bớt tranh cãi đi!”
“Sư phụ, thầy đừng xúc động, thầy muốn động thủ, Bác sĩ Y Đằng khẳng định sẽ bị thầy đánh chết. Cho dù không chết cũng sẽ tàn phế, không tàn phế cũng sẽ hủy dung!”
“Em đừng lôi kéo thầy.”
“Tôi vì cái gì phải câm mồm, sự thật rõ ràng chính là như vậy.”
Trận này thật sự là hỗn loạn vô cùng! Nếu không có cậu đệ tử dùng sức ôm lưng Ưng Thủ, Ưng Thủ thực sự có thể trực tiếp chạy lại đem Y Đằng đánh ngã xuống đất. Cố tình tên kia vẫn là không sợ chết một đường sỉ vả hắn.
“Rõ ràng chính là siêu cấp khôi hài, cư nhiên còn không cho người ta nói! Nói cái gì mì Nhật Bản ăn ngon nhất? Anh cho là hãng mỳ gói mời anh quảng cáo sao? Cũng không nhìn lại chính mình lớn lên trở thành cái hình dạng gì, chỉ sợ phàm là người nào xem TV ngày hôm qua cũng sẽ không bao giờ muốn ăn ramen nữa, tất cả là do bị anh làm cho ghê tởm đó.”
“Cậu muốn chết đúng không!” Ưng Thủ nổi giận giãy ra khỏi vòng tay của đệ tử, chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, cái bàn bên cạnh ngay lập tức trở thành vật hi sinh dưới cơn thịnh nộ của y.
Tất cả mọi người lần này bị dọa sợ, Y Đằng vừa rồi còn lải nhải cũng sợ tới mức lập tức im miệng. Nếu là y chứ không phải cái bàn ở chỗ đó, thế nào cũng phải dưỡng thương nằm giường quá nửa tháng.
Phát tiết xong Ưng Thủ hiển nhiên bình tĩnh lại nhiều, hắn hít sâu một chút rồi nói với Y Đằng, “Tuy rằng cậu thật sự chọc cho tôi tức chết! Nhưng tôi cũng không nên động thủ với người không hề biết võ thuật, thế mà tôi lại không thể khống chế lửa giận ra tay với cậu, thật là ô nhục cho môn phái Karatedo. Tôi thật biết lỗi, sẽ cố bình tĩnh lại. Chuyện cái bàn thực xin lỗi cậu! Tôi sẽ bồi thường.”
Giải thích rõ ràng như vậy làm cho Y Đằng nguyên bản đang hoảng sợ trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào mới tốt. Chỉ có thể mở to mắt sững sờ một chỗ.
Che mắt cũng thấy được rõ ràng là y không đúng, nếu y không liều mạng khiêu khích, nói nhiều điều khó nghe như vậy, Ưng Thủ cũng sẽ không bị tức đến mất đi lý trí, tiện đà động thủ. Sau đó lại còn giải thích rồi nhận lỗi ngược! Chuyện vừa rồi lại càng làm cho Y Đằng nhìn rõ thực lực của Ưng Thủ, người đàn ông đó có kiềm chế rất tốt, nói như thế nào đi nữa, cho dù Y Đằng có chán ghét hắn, cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Sau khi Ưng Thủ cùng đệ tử rời khỏi, tiểu Lan bắt đầu nhặt nhạnh lại các mảnh vỡ của cái bàn, Y Đằng ngồi ở cửa sổ ngẩn người.
Tiểu Lan lén nhìn khuôn mặt chết người của y một phát rồi nhẹ nhàng tiêu sái bước ra ngoài, không dám nói gì cùng y nữa. Động vật nhỏ trong viện thú y cùng âm thanh hô quát ở đạo quán Taekwondo đối diện hòa lẫn trở nên xa xăm.