Đã Beta lại – Mèo cực ngu –
Về đến nhà Y Đằng liền ngã vật vào sô pha, Tam Viên Hoa lấy lòng ghé vào bên chân y nhìn nhìn. Kỳ quái, y như thế nào ngay cả tắm cũng không tắm?
Cầm chìa khóa, Y Đằng đứng lên, đi vào phòng làm việc rồi mở máy tính ra, bắt đầu tìm hiểu về “Karatedo”. Vừa Enter liền hiện lên vô số trang web võ thuật nhắc về họ Hayato, trong đó ít nhiều đều có nói về Ưng Thủ. Y Đằng mở lần lượt từng tTab, cẩn thận xem qua. Y cũng không biết vì sao lại cứ thế mà xem tin tức về tên khốn kiếp kia đến mức cơm chiều cũng quên ăn, vội vàng cho Tam Viên Hoa chút đồ ăn cho chó, còn chính y thì say mê đến mức thức qua nửa đêm.
Ngày hôm sau, Y Đằng đem cặp mắt đen xì bước vào phòng khám, tiểu Lan cùng Mộc Hạ đều hết hồn kinh hãi.
“Bác sĩ, anh đêm qua không có ngủ sao?”
“Tôi tối qua xem bộ tiểu thuyết hay lắm” Nếu như bị người ta biết do là xem tin về tên hỗn đản Ưng Thủ đến nửa đêm, Y Đằng thà rằng tự sát luôn cho xong.
“Tiểu thuyết nào mà hay đến thế? Dạo này tôi thấy chán, nói tên đi tôi kiếm đọc liền!” Tiểu Lan tựa hồ tâm tình tốt lắm, nói cũng nhiều hơn.
“Tiểu thuyết khủng bố kinh dị máu chảy đầu rơi, cô nếu muốn xem tôi sẽ nói tên.” Y Đằng ý xấu mở miệng, ác độc nghĩ, nếu tiểu Lan nói muốn xem, y liền nói tên bộ vừa xem, ghê tởm xuýt nữa ói luôn cho cô nàng thưởng thức. Quyển sách kia chính y còn chịu không nổi, nói gì đến nữ hài tử. Tiểu Lan nếu xem nhất định sẽ bật khóc.
“Không cần, không cần. Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Tiểu Lan nhanh chóng lắc đầu, sợ tới mức giống con thỏ nhảy ra ngoài, “Tôi đi làm việc.”
Mộc Hạ mở lớn miệng nhìn Y Đằng, vừa muốn nói gì. Y Đằng quay đầu nhìn hắn một cái, “Cậu cũng muốn?”
“Không cần, không cần. Tôi cũng đi làm việc.” Mộc Hạ tùy tay cầm lấy một cái lồng sắt không, “Tôi đem lồng đi rửa sơ qua mới được.”
Mọi người đều trốn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Y Đằng. Y thả mạnh người xuống ghế dựa, từ khung cửa nhìn ra chỗ Ưng Thủ đối diện kia. Oán hận mắng: “Thật sự là càng thấy càng ghét. Cái tên đó thật sự là bẩn chết, quần áo trên người là từ hôm qua, mặt mũi vẫn còn dính mù tạc nước tương từ hôm qua. Thứ đàn ông ở bẩn thật sự làm cho người ta chịu không nổi.” Y cũng không ngẫm lại, không có quỷ lôi kéo y vậy sao mà trốn bên cửa sổ nhìn lén người ta “Ghê tởm làm cho người ta chịu không nổi” người y nói, không phải ai khác, chính là Ưng Thủ.
“Bác sĩ, mời ra đây một chút. Có con mèo nhỏ chờ anh xem qua.” Bên ngoài tiểu Lan lên tiếng đánh thức Y Đằng khỏi cơn oán giận.
“Đến đây.” Y Đằng sửa lại quần áo đi ra, mới vừa ra tới, liền thấy Odagiri mỉm cười đứng ở cửa, “Đã lâu không gặp.”
Y Đằng nhìn hắn một cái, không thèm để ý, quay đầu hỏi tiểu Lan, “Con mèo nhỏ thế nào?”
“Không tốt lắm, giống như bị cái gì rất nặng đè lên, tình hình rất nguy hiểm.”
“Lập tức chuẩn bị giải phẫu.” Y Đằng đeo bao tay, sờ sờ vào người mèo nhỏ, mèo ta phi thường không tốt, hô hấp đã rất mỏng manh.
“Tôi lái xe đi qua một nhà xưởng bỏ hoang, nghe được bên trong có tiếng kêu thảm thiết, bèn thử vào xem, liền phát hiện nó bị đè dưới một đống gỗ.” Odagiri đi theo Y Đằng mà thanh minh, “Cậu có thể cứu sống nó không! Phí dụng tôi bỏ ra, cậu nhất định cứu sống nó, nếu không thì thật đáng thương.”
“Anh trước đi ra ngoài, hiện tại đang giải phẫu, không cần ảnh hưởng tôi.” “Xoát” một tiếng Y Đằng kéo lại rèm che, không hơi đâu để ý tới Odagiri đang cằn nhằn liên miên.
“Tiểu Lan, cho tôi thuốc gây tê.”
“Đây!”
“Mộc Hạ, cho tôi thuốc sát trùng.”
“Đây!”
Thời gian tính theo từng giây, mồ hôi lạnh trên trán Y Đằng đều tuôn ra, đêm qua ngủ không tốt lắm, khiến cho y có chút hoa mắt. Nghiêng đầu trên vai để tùy tiện chùi đi mồ hôi, Y Đằng thay đổi công cụ giải phẫu, con mèo nhỏ bị thương thực nghiêm trọng, rất nhiều chỗ phải khâu lại. Suốt hai giờ liền, ca giải phẫu mới chấm dứt.
“Được rồi, mọi người vất vả.” Cởi ra bao tay, Y Đằng hít một hơi thật sâu.
“Bác sĩ, anh không sao chứ?” Thấy sắc mặt Y Đằng trắng bệch, tiểu Lan có chút lo lắng hỏi.
“Có hơi vất vả, không có chuyện gì. Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Y Đằng ngồi ở ghế bên cạnh, nói với Mộc Hạ cùng tiểu Lan, “Chăm sóc nó cho tốt. Nhân tiện tiễn Odagiri đi luôn dùm tôi đi.”
“Yên tâm đi! Bác sĩ nghỉ ngơi một chút đi! Chuyện kế tiếp giao cho tôi là xong.”
Tiểu Lan phụ đem con mèo nhỏ ra ngoài, Y Đằng cởi áo khoác xanh lam xong, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, Odagiri liền vội vàng chạy tới hỏi: “Y Đằng cậu không sao chứ?”
Y Đằng ngẩng đầu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, “Đáng ra anh hẳn là phải quan tâm con mèo hơn một chút mới đúng chứ?”
“Cậu có biết tôi làm tất cả cũng chỉ vì cậu!” Bị người vạch trần dụng tâm, Odagiri cũng không biện giải, “Trên thực tế, tôi vì muốn có cớ đi gặp cậu nên mới phái người đi khắp nơi tìm những con vật nhỏ đang bị thương. Cậu đừng có làm như xa cách trùng khơi như vậy? Tôi thật sự thích cậu mà!”
“Nhưng mà tôi tuyệt nhiên không thích anh.” Y Đằng đẩy tay Odagiri ra, mặt mày nhăn nhó, “Chúng ta không phải đã thử kết giao một lần rồi sao? Kết quả phát hiện chúng ta căn bản không hợp nhau. Có dây dưa thêm nữa thì cũng vậy thôi. Chuyện con mèo nhỏ này, tuy rằng anh không phải thật lòng là muốn giúp nó, nhưng là vẫn là cám ơn anh. Dù sao nếu không bởi vì anh, nó rất có có thể sẽ không có thể sống thêm nữa.”
“Tôi không ép cậu!” Odagiri cực có phong độ mỉm cười nói, “Bất quá, tôi sẽ không bỏ qua như vậy. Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý, Y Đằng cậu vừa đẹp lại vừa tốt như vậy, có kiên trì gấp hai lần người bình thường cũng đáng. Tôi cũng có thường xuyên thúc ép gì cậu đâu!”
Căn bản không phải như vậy? Y Đằng thật không biết như thế nào giải thích cho Odagiri hiểu được, y cũng không phải tự nâng giá trị của mình lên. Cố ý làm ra vẻ nửa muốn nửa chờ mong người kia theo đuổi. Trên thực tế, y là thật sự đối Odagiri một chút cảm giác cũng không có. Vốn Y Đằng là loại người lạnh lùng, chuyện y đã quyết, căn bản không có khả năng bởi vì có người lấy lòng mà thay đổi được. Bởi vì việc từ cảm động mà phát sinh tình cảm yêu thích, loại chuyện như thế tuyệt đối không xảy ra với y.
“Không phải như thế. Muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu đây, tôi không thích anh, cho dù anh có đối tốt với tôi thế nào, tôi cũng sẽ không thích anh. Tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì anh đối xử tốt mà cảm động. Nếu có một ngày tôi thích những người khác, tôi cũng không vì anh đã tốt với tôi mà lại cảm thấy áy náy đâu! Tôi là loại người ích kỉ thế đó, anh làm những chuyện này cũng vô ích thôi. Tin hay không tùy anh.”
“Tốt lắm, cậu không cần nói đâu, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi! Hơn hai giờ giải phẫu, chắc cậu mệt chết rồi!” Odagiri vẫn ôn nhu như cũ, ánh mắt dưới tròng kính mạ vàng lấp lánh sáng trong ánh mặt trời, hút lấy tầm mắt của Y Đằng.
“Dù sao tôi cũng đã nói rõ ràng, tiếp tục lui tới như thế là chuyện của riêng anh.” Y Đằng tựa vào sô pha mà nheo mắt. Dù sao lời cần nói y cũng đã nói, Odagiri dù chăm sóc cho y chu đáo hơn gấp trăm lần, y cũng không có biện pháp. Hơn nữa cá tính ích kỷ làm cho y cảm thấy như vậy cũng thật không tồi, có một người chu toàn không cần hồi báo ở bên y, ít nhiều cũng thỏa mãn cái tôi hư vinh của y. Dù sao cũng không phải y bắt buộc hắn, hết thảy đều là hắn cam tâm tình nguyện, căn bản không liên quan đến y.