Lúc nhận được thẻ nhiệm vụ đã là ba giờ rưỡi sáng.
Đây là khoảng thời gian trời tối nhất trước bình minh.
Bên trên thẻ nhiệm vụ viết: Đi tới bãi biển cát xanh (*), hoàn thành nhiệm vụ thần bí để lấy hành lý trước khi mặt trời mọc ~
(*) từ gốc là bãi cát matcha, mình search Baidu thì nó ra 1 hình ảnh bãi biển có cát màu matcha á, không tìm được từ thích hợp nên mình để vậy. Hình ảnh bãi cát đó nè:
Hai người ngồi xe của tổ chương trình đi tới bãi biển cát xanh nổi tiếng trên đảo H, rất gần trang trại.
Trong xe, Tô Hoài khép hờ lông mi, không che giấu được vẻ mệt mỏi đọng lại dưới mắt.
Nhận ra được Tô Hoài rất mệt mỏi, Khương Ngạn Hi tràn đầy năng lượng, quyết tâm trở thành quân chủ lực của nhiệm vụ này, nhất định phải để học trưởng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Mặc dù Khương Ngạn Hi ở trên máy bay cũng không ngủ được, nhưng cậu rất am hiểu việc thức đêm, thường xuyên vào lúc cảm hứng viết lách bùng phát gõ chữ liên tục trong hai mươi giờ.
Mười phút lái xe là đến điểm ghi hình.
Đây không phải là thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh, có rất ít du khách trên bãi cát vào rạng sáng, hầu như không nhìn thấy ai.
Tiếng sóng biển đêm như tiếng hô hấp của biển sau khi chìm vào giấc ngủ.
Không có nhiều ánh sáng trên bãi biển, thấp thoáng có thể thấy những hạt cát thần kì màu trà xanh ở một vùng nhỏ nơi được tổ chương trình chiếu sáng.
Mặc dù là một môi trường mới và xa lạ, nhưng màu sắc tự vệ được cung cấp ban đêm cùng tiếng sóng biển khiến trong lòng Khương Ngạn Hi cảm thấy yên bình.
(*) Màu sắc tự vệ: hơi khó hiểu đoạn nhưng mình nghĩ là màu đen của màn đêm ý.
Có Tô Hoài ở bên cạnh khiến cậu có cảm giác đặc biệt an toàn.
Nhắm mắt lại và cảm nhận làn gió biển nhẹ nhàng thổi từ biển vào, lần đầu tiên Khương Ngạn Hi cảm nhận được niềm vui khi được đi du lịch.
Tô Hoài thấy cậu nhắm mắt, liền hỏi: "Em có mệt hay không?"
Khương Ngạn Hi cong môi, giọng điệu nhẹ đi rất nhiều: "Em không sao."
Tô Hoài cũng cười: "Đúng vậy, đồng hồ sinh học của em rất thích hợp đi du lịch đường dài."
Khương Ngạn Hi lại nghe không hiểu: "?"
Làm sao học trưởng biết đồng hồ sinh học của cậu?
Không có thời gian để suy nghĩ thêm, thẻ nhiệm vụ thứ hai đến.
Khương Ngạn Hi có chút khẩn trương nhận lấy thẻ nhiệm vụ tổ chương trình đưa tới.
Khương Ngạn Hi: "Trước khi mặt trời mọc, trên bãi biển cát xanh..."
Khương Ngạn Hi dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghi ngờ.
"Làm sao vậy?"
Tô Hoài lại gần nghiêng đầu nhìn xuống, nháy mắt cả người cách cậu rất gần.
Khương Ngạn Hi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tô Hoài phả vào tai mình, mùi tin tức tố nhàn nhạt phảng phất cùng gió biển hòa quyện vào nhau.
Trên mặt Khương Ngạn Hi bình tĩnh, nhịp tim lại lặng lẽ tăng nhanh: "Nhiệm vụ...... Có chút kỳ quái."
Tổ chương trình đã chu đáo sắp xếp một nhiệm vụ rất mát mẻ cho hai người mặc quần áo mùa đông.
Trên thẻ nhiệm vụ viết: Trước khi mặt trời mọc, đắp hai người tuyết phù hợp với đặc điểm của từng người trên bãi biển cát xanh, hoàn thành việc check-in phong cảnh đầu tiên ~Sau khi người tuyết hoàn thành, mười nhân viên trong tổ chương trình sẽ nghiệm thu bỏ phiếu, nhận được năm phiếu bầu có thể lấy hành lý của một người, vượt qua tám phiếu có thể nhận được hành lý hai người.
Khương Ngạn Hi nhìn bãi biển chung quanh trong màn đêm, liếc mắt nhìn Tô Hoài: "Tại sao lại có tuyết ở đây?"
Tô Hoài cười rạng rỡ: "Trên đảo này có một ngọn núi tuyết rất cao so với mặt nước biển."
Lái xe chở tuyết từ trên núi xuống và đắp người tuyết trên bãi biển nhiệt đới là hoạt động check-in đặc sắc nổi tiếng trên đảo H.
Vừa dứt lời, một chiếc xe container đông lạnh chạy tới bên cạnh hai người.
Nhân viên công tác xuống xe mở thùng đựng hàng, hơi lạnh đập vào mặt, bên trong là một đống đồ vật màu trắng không hợp với vùng nhiệt đới.
Rõ ràng là tuyết vừa được vận chuyển từ núi tuyết về.
Khương Ngạn Hi khẽ mở miệng, cả người kinh ngạc đến ngây người: "!"
Đống tuyết được vận chuyển đến bãi cát xanh, Khương Ngạn Hi dùng di động tra thời gian mặt trời mọc.
Bây giờ là 3:53 sáng, thời gian mặt trời mọc ở quần đảo MK là 4:31, thời gian rất eo hẹp.
Mà tốc độ tuyết tan lại rất nhanh, thêm gió biển ấm áp thổi qua khiến đống tuyết trở nên càng mềm.
Không biết đống tuyết này có thể duy trì bao lâu, cho nên nhất định phải đắp được người tuyết trước khi đống tuyết hoàn toàn tan chảy.
Hai người đeo găng tay được tổ chương trình cung cấp, lập tức bắt đầu đắp người tuyết theo phong cách thần bí trên bãi cát nhiệt đới vào sáng sớm.
Khương Ngạn Hi lặng lẽ quan sát Tô Hoài.
Áp lực của cậu rất lớn...quá khó để đắp được một người tuyết nhìn qua là thấy giống học trưởng.
Phải cần đến nhà điêu khắc hàng đầu thế giới mới có thể làm được mất...
Ánh mắt của cả hai chạm nhau dưới bầu trời đầy sao.
Tô Hoài cũng đang quan sát cậu.
Ánh mắt Tô Hoài bình tĩnh quan sát kỹ càng cả người cậu, khuôn mặt và lỗ tai của Khương Ngạn Hi cùng nóng lên, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Cái nóng của vùng nhiệt đới cũng không làm cậu nóng như vậy.
Cậu giống như biến thành một tờ giấy khô ráo, bị hai ánh mắt hờ hững kia ma sát, xoạt một cái bốc cháy.
Lớp băng tuyết từ từ tan chảy, hấp thụ rất nhiều nhiệt từ môi trường xung quanh, nhưng không thể khiến Khương Ngạn Hi cảm thấy mát mẻ.
Lại bị Tô Hoài nhìn như vậy, cậu sẽ bị cảm nắng mất.
Tô Hoài phát hiện tốc độ đắp người tuyết của Khương Ngạn Hi đột nhiên trở nên nhanh hơn, quá trình nghiêm túc và tinh tế ban đầu bắt đầu trở nên nguệch ngoạc.
Khương Ngạn Hi không còn nhìn Tô Hoài, quỳ gối vỗ vỗ những quả cầu tuyết, đem đống tuyết đang tan dính vào nhau, dùng tốc độ nhanh nhất đắp thành một quả cầu tuyết lớn không quá tròn.
Động tác quá nhanh, trong chốc lát Khương Ngạn Hi đã trở nên mệt mỏi, dừng lại lau khô mu bàn tay, thở hổn hển.
Tô Hoài ở một bên thấy vậy thì bật cười.
Anh bắt đầu tự hỏi liệu thể lực của Khương Ngạn Hi có thể sống sót trong lịch trình hẹn hò kéo dài hai ngày hay không.
Khương Ngạn Hi là một cá muối trạch O cao cấp (*), một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, xấp xỉ ba trăm bốn mươi ngày số bước đi không quá hơn hai trăm, căm thù tất cả mọi vận động mạnh, có thể nói thể lực cực kỳ kém.
(*) Cá muối là một từ internet chỉ những người lười vận động, sống một cuộc sống buồn tẻ.
Những ngày có nhiều bước thường là những ngày để ráng sức để có một cuộc sống khỏe mạnh, đi đến siêu thị để mua rau, trái cây và thịt.
Hầu hết các giao dịch mua hàng ngày được thực hiện thông qua mua sắm trực tuyến và giao hàng.
"Mệt thì nghỉ ngơi đi" Tô Hoài đã bình tĩnh nặn được hai quả cầu tuyết tròn đẹp mắt, nói: "Còn lại để cho anh."
Bên trên thẻ nhiệm vụ cũng không nói không thể giúp đỡ.
Khương Ngạn Hi thở ra một hơi, tóc lẫn trán đều bị thấm ướt mồ hôi, tiếp tục đắp quả cầu tuyết tiếp theo, giống như trả lời lại giống như đang khích lệ bản thân: "Em có thể."
Tô Hoài không nhịn được mỉm cười, cổ vũ: "Cố lên."
Sợ Omega nhỏ có thể lực không tốt này mệt chết, anh lại bổ sung: "Có thể làm chậm hơn, không sao đâu, còn kịp."
Tô Hoài rất nhanh liền đắp được bộ dáng cơ bản của người tuyết, nhặt mấy cái vỏ sò xinh đẹp cùng hòn đá nhỏ chung quanh, gắn cho người tuyết cái mũi cùng miệng.
Chỉ còn lại những đặc điểm quan trọng nhất của riêng Khương Ngạn Hi.
Tô Hoài đứng trước người tuyết, suy tư liếc nhìn Khương Ngạn Hi đang hăng hái chiến đấu với người tuyết.
Nhìn mấy giây, khóe miệng chậm rãi cong lên, xoay người nhặt một nắm tuyết, nặn ra hai cái tai thỏ, đặt lên trên đầu người tuyết.
Các nhân viên của tổ chương trình nhìn từ xa, hiểu ý cười một tiếng, tán đồng gật đầu.
Tô Hoài chồng xong một người tuyết liền lập tức đi giúp đỡ.
Khương Ngạn Hi đang cật lực ôm đống tuyết để dùng làm đầu cho người tuyết.
Quả cầu tuyết có sức nặng, vừa nhấc được mấy chục cm, cả người Khương Ngạn Hi nhoáng một cái, cả người cùng quả cầu tuyết cùng nhau ngã về phía trước.
Quả cầu tuyết mỏng manh ngay lập tức chia năm xẻ bảy.
Khương Ngạn Hi tan nát cõi lòng quỳ gối trong đống tuyết, tủi thân cùng đau lòng đến muốn khóc, tâm huyết của cậu...đây là đầu của học trưởng đó.
Làm sao bây giờ, thời gian không đủ để làm lại.
Học trưởng người thật lập tức giúp cậu đứng lên, phủi đi tuyết trên quần áo cậu: "Quần áo đều ướt hết rồi, em đừng làm nữa, coi chừng cảm."
Tô Hoài kéo cậu ra khỏi đống tuyết ẩm: "Em vất cả rồi, còn lại để anh."
Khương Ngạn Hi quay đầu nhìn đường chân trời đã xuất hiện ánh sáng lờ mờ, vẫn đi theo anh, áy náy: "Mặt trời sắp mọc rồi, em xin lỗi, em thật đần độn."
Nếu không thể giúp học trưởng lấy lại hành lý thì phải làm sao bây giờ.
Khương Ngạn Hi lại nhanh chóng bắt đầu đắp tuyết, trong mắt là lo lắng không thể che giấu, đáy mắt có chút đỏ lên.
Tô Hoài nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, khẽ cười: "Vị nghệ thuật gia này, em muốn đắp người tuyết của tôi thành hình dáng gì?"
Khương Ngạn Hi dừng động tác một lúc, cảm giác lo nghĩ bị nhịp tim xua tan, nhỏ giọng nói: "Tạm thời...giữ bí mật."
Tô Hoài giúp cậu vỗ vỗ tuyết: "Anh cũng nên biết nên giúp em đắp tuyết thành hình dáng gì."
Khương Ngạn Hi rũ mi, nhỏ giọng: "Một quả cầu tuyết bình thường là được rồi."
Tô Hoài hiểu rõ gật đầu, cố tình tỏ ra thất vọng: "Hóa ra trong mắt em anh rất bình thường."
Khương Ngạn Hi lập tức quay đầu, nói năng lộn xộn, giải thích: "Không, không phải..."
Khương Ngạn Hi hoảng hốt, tay cầm tuyết không cẩn thận đè vào mu bàn tay Tô Hoài đang đặt trên quả cầu tuyết, lập tức giật bắn người, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Tô Hoài liếc nhìn bàn tay đang đặt trên quả cầu tuyết, sau đó nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như động vật nhỏ của Khương Ngạn, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không phải bình thường, vậy chính là, trong lòng em, anh rất đặc biệt?"
Khương Ngạn Hi không biết trả lời như thế nào, lỗ tai đỏ bừng, vỗ vỗ đống tuyết, không lên tiếng.
Tô Hoài cũng không có hỏi lại, niềm vui thú khi trêu chọc Khương Ngạn Hi nằm ở quá trình, đáp án có cũng được mà không có cũng không sao.
Hai người hợp lực, tiếp tục lấp tuyết vào quả cầu tuyết sắp hoàn thành.
Một lát sau, sau cùng quả cầu tuyết rốt cục cũng hoàn thành.
Tô Hoài ôm quả cầu tuyết đứng dậy, đang định đi tới chỗ được coi như thân của người tuyết, dư quang nhìn thấy Khương Ngạn Hi khẽ gật đầu.
Khương Ngạn Hi đứng dậy chuẩn bị đi tìm vỏ sò, đột nhiên nghe thấy bên tai soạt một tiếng.
Quả cầu tuyết trượt khỏi bàn tay Tô Hoài.
Chia năm xẻ bảy, nát bét nằm trên đất.
Khương Ngạn Hi: "..."
Tô Hoài: "..."
- ------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hoài: trách ai?