Phật Hệ Nữ Phụ, Online Ăn Dưa

Chương 1: Chương 1




Mùa hè thường xuyên đổ mưa, những cơn mưa lớn, tầm tã, muốn đến là đến.

Trên sân thể dục, loáng thoáng bóng dáng một nam một nữ vừa dầm mưa vừa chạy vội, trông như trong tiểu thuyết luôn viết, nam chính gặp phải trắc trở, ắt sẽ có nữ chính tràn đầy nghĩa khí, luôn kề bên làm bạn với nam chính.

Mà hết thảy những chuyện này không hề có một chút quan hệ nào với Hứa Hàm. Hiện tại, cô đang ngồi dưới mái hiên ở một bên sân thể dục, trong tay cầm bịch hạt dưa, ngồi yên đó vừa cắn vừa xem nam chính nữ chính thể hiện tình chàng ý thiếp, vô cùng sâu đậm.

Hứa Hàm sống qua một đời mới biết được chính mình đang ở trong một quyển tiểu thuyết, nữ chính đương nhiên không phải Hứa Hàm, mà là người con gái đang chạy vội trong mưa kia - Hạ Tinh. Còn cô chỉ là một nữ phụ không hơn không kém, dù cho có nỗ lực cỡ nào cũng không chiếm được một chút chú ý hay rung động của nam chính.

Cô ở đời trước vì nam chính mà rời khỏi gia tộc, tự thân trở thành một nữ cường, nhưng dù vậy cô cũng không thể nào lấy được một cái liếc mắt từ nam chính. Cho nên, sống lại một đời, cô nguyện làm phật hệ.

Cái gì nam chính nữ chính, cô không có mệnh kia, còn tranh làm cái quái gì.

Chẳng qua khi sống lại, cô còn phải diễn tiếp cốt truyện của chính mình, nếu không thì bị đau đầu. Cũng không biết có phải hay không tác giả vô lương tâm vì trừng phạt cô mà buộc cô đi theo cốt truyện.

Dù sao đất diễn của Hứa hàm cũng không nhiều lắm, chỉ cần vào thời điểm mấu chốt xuất hiện một chút là được. Ví dụ như hiện tại là lúc nam nữ chính bồi dưỡng tình cảm, cô thân là nữ phụ phải ở một bên ghen ghét nhìn, sau đó hắc hóa, đến lúc đó làm ra cái gì cũng không cần xét đến lý trí.

Nhưng hiện tại thì sao? Đúng là cô đứng một bên nhìn, chẳng qua tâm tư ghen ghét cũng chẳng còn, không bằng cứ coi như đang xem phim thần tượng là được.

Bịch dưa cắn được một nửa, thì trong mái hiên bỗng có thêm một người chui vào.

Là Hạ Diệu.

Đời trước, Hứa Hàm hầu như không tiếp xúc nhiều với Hạ Diệu, chẳng lẽ ở đời này bởi vì cô cắn hạt dưa mà hấp dẫn hắn tới đây?

Hạ Diệu so với cô đất diễn còn ít đến thê thảm, nhưng mà trong tương lai trên thương trường, hắn lại lăn lộn tốt đến mức như cá gặp nước, được người người xưng là Hạ đại boss.

Hai người học chung 4 năm đại học, chưa từng nói với nhau quá một câu. Nhưng sau khi cô bị công ty nam chính chèn ép, chính vị này là người đã đứng ra giúp cô một phen.

Có vẻ như vì hắn yêu nữ chính Hạ Tinh mà không được đáp lại, cùng nam chính đối nghịch nên mới đồng ý giúp cô.

Hứa Hàm mang tâm thái thử cho vui đưa hạt dưa tới trước mặt hắn “Ăn hạt dưa không?”

Tốt xấu gì thì đời trước cũng là ân nhân cứu mạng của mình, tuy rằng đời này không có khả năng lớn sẽ cần hắn cứu, nhưng cùng hắn chia sẻ hạt dưa thì vẫn có thể.

Hạ Diệu hết nhìn cô, lại nhìn chằm chằm hạt dưa trong tay cô, ước chừng như đang nghĩ tới hai người không quen không biết, lại đột nhiên đưa hắn ăn hạt dưa?

Hứa Hàm nhìn bộ dáng không định nhận của hắn, liền đem hạt dưa thu trở về, trong lòng oán thầm: kiêu cái gì mà kiêu? Đất diễn còn ít hơn cả tôi nữa ngồi đó mà chảnh.

Nghĩ như thế nhưng trên mặt cô vẫn duy trì hình tượng tiểu thư đài các trước sau như một, không chút để ý, chuyên tâm xem phim thần tượng đời thực, cũng vừa suy nghĩ khi nào thì bọn họ mới diễn xong? Cô còn đang mặc váy đấy, trời ơi lạnh chết mất.

Hạ Diệu bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, ngồi xuống một bên, ánh mắt nhìn về Hứa Hàm tràn ngập thâm ý.

Hứa Hàm cho rằng hắn hối hận vì vừa nãy không nhận hạt dưa, liền đem hạt dưa đưa lại cho hắn “Nếu cậu mà còn không nhận nữa, tôi sẽ không cho nữa đâu.”

Hạ Diệu hơi hơi mím môi, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng, cầm lấy bịch hạt dưa của cô.

Vị muối tiêu lan ra trong miệng, còn có thể nghe được âm thanh hạt dưa vỡ ra răng rắc.

“Ăn ngon không?” Đời trước Hứa Hàm chưa từng ăn qua hạt dưa, sau lại vô tình phát hiệt hạt dưa ăn rất ngon miệng, hiện tại quả thực hạt dưa là món mà cô yêu nhất, nên lần đầu tiên chia sẻ cho người khác, có chút tò mò.

“Ăn ngon.” Hạ Diệu ăn hạt dưa cũng có thể bày ra bộ dáng kiêu ngạo, dù sao cũng là công tử của một đại gia tộc, tên này từ nhỏ đã có khí chất không giống người thường.

Bất quá Hứa Hàm cô cũng không kém, thân là phú nhị đại thực thụ, chẳng qua sọ não chẳng có bao nhiêu, lại đi mù quáng coi trọng tiểu tử nghèo nam chính.

“Cậu...” Hạ Diệu đang muốn mở miệng, Hứa Hàm thấy bên kia nam nữ chính tự ngược cũng xong hết rồi liền lập tức buông hạt dưa đứng dậy, tay bung dù, chân đi giày cao gót, hướng tới nam chính bên kia “chạy” qua.

Nguyên văn là chạy tới, nhưng hôm nay cô lại mang giày cao gót, nên mới không cần làm ra cái việc hủy hình tượng như vậy, chỉ ung dung từng bước đi tới đôi nam nữ trước mặt.

Cô đưa ngón tay sơn móng màu tím chỉ vào Hạ Tinh, cất giọng chanh chua “Mấy người sao còn không làm đến cùng luôn đi?”

Trước đó không lâu Hứa Hàm còn bá đạo tuyên bố Hà Nhược Phàm sẽ được cô che chở, kết quả hôm nay hắn liền cùng Hạ Tinh đến sân thể dục hết khóc rồi lại ôm.

Hạ Tinh đứng chắn Hà Nhược Phàm ở phía trước, mặc dù bị mưa xối đến chật vật cũng muốn che chở cho Hà Nhược Phàm “Cậu cho rằng cậu là ai? Dựa vào cái gì mà quản Nhược Phàm?”

Hà Nhược Phàm tất nhiên sẽ không để nữ chính ra mặt thay hắn, một tay đem Hạ Tinh kéo xuống phía sau che chở, vừa cất giọng khan khàn “Chuyện của tôi không cần cậu quản.”

“Được rồi!” Hứa Hàm chính là chờ hắn nói những lời này, sau khi nói xong liền xách váy quay đi. Biểu tình hời hợt kia như nói rõ cô chỉ đơn giản đi ngang qua, bất ngờ gặp phải bọn họ mà thôi.

Hà Nhược Phàm bẫn đứng tại chỗ, hắn không tin trợn tròn mắt nhìn cô câm nín: “...” Hứa Hàm sao có thể dễ dàng mà rời đi như vậy?

Hạ Tinh: “...” Hứa Hàm hôm nay lên cơn à?

Mà bên này, Hứa Hàm hấp tấp ôm váy, đi tới khu dạy học.

Lại thấy được Hạ Diệu.

“Hạt dưa của cậu” hắn vừa nói vừa đưa bịch hạt dưa tới, Hứa Hàm theo bản năng nhận lấy.

Không phải chỉ là một bịch hạt dưa thôi sao, lại còn đưa đến đây nữa?

Nhưng dù gì thì hắn cũng đã đưa tới, cô vẫn nên nói một tiếng cảm ơn mới được.

Hạ Diệu thuộc loại người trầm mặc ít nói, không thể nào bắt chuyện, Hứa Hàm cùng hắn cũng không có chuyện gì để nói tiếp, nhận hạt dưa xong, ngay lập tức kêu to muốn trở về thay quần áo.

Mưa lớn như vậy, bị ướt sẽ đổ bệnh.

Thân thể cô vốn rất mảnh mai, kiếp trước không biết nghĩ quẩn thế nào, nhất định muốn Hà Nhược Phàm còn có Hạ Tinh cùng gặp nhau dưới mưa, để cuối cùng bản thân lại ngã bệnh, uống mấy ngày thuốc mới khỏi.

Mà khi Hạ Tinh đổ bệnh lại không giống, vì Hà Nhược Phàm áy náy hên hai người đã cùng trải qua một đoạn sinh hoạt ngọt ngào như phim thần tượng.

Duy nhất có nữ phụ là đáng thương, chỉ có thể tự mình yêu thương bản thân thật tốt.

Ngày hôm sau lúc Hứa Hàm đến lớp, quả nhiên nghe được bạn cùng phòng xin cho Hạ Tinh nghỉ bệnh. Còn ở trong góc, Hà Nhược Phàm đang trầm mặc nhìn chằm chằm cuốn vở, lòng mang đầy tự trách.

Dù sao Hứa Hàm cũng không cảm thấy áy náy cho lắm, cô chỉ là có chút đau đầu với cốt truyện sau này.

Lúc này, cô liếc mắt nhìn về phía Hạ Diệu.

Cô đến gần Hạ Diệu và ngồi xuống bên cạnh, đảo mắt liên tục, bắt đầu đánh chủ ý xấu “Hạ Diệu, có phải cậu đang rất muốn đi thăm Hạ Tinh?”

“?”

“Là tình cảm bạn bè nha, học xong chúng ta đi mua ít trái cây, đến thăm bạn học Hạ Tinh, thế nào?”

Hạ Diệu không biết vì sao cô tới tìm hắn, cũng không biết tại sao lại muốn hắn đối với Hạ Tinh thể hiện tình cảm bạn bè, dứt khoát không nói một lời, nhìn Hứa Hàm nói lên nói xuống.

“Cứ quyết định vậy đi, trái cây tôi sẽ nhờ người làm đi mua, không cần cảm ơn.”

Thật ra Hứa Hàm không phải vì muốn Hạ Diệu cùng Hạ Tinh ghép thành một đôi mới để cho hắn đi gặp Hạ Tinh.

Mà là để cô tính toán phần truyện tiếp theo. Ở kiếp trước, bởi vì theo Hạ Nhược Phàn đến nhà Hạ Tinh mà cô cùng Hà Nhược Phàm đã cãi nhau om tỏi, sau đó tách ra. Lúc đấy suýt chút nữa đã khiến cho cô tức muốn chết.

Vì đất diễn của mình cũng chẳng nhiều, cho nên, cô quyết định danh chính ngôn thuận lấy lí do đó đến nhà Hạ Tinh.

Sau khi tan lớp, Hứa Hàm đứng ở cửa gọi Hà Nhược Phàm, Hà Nhược Phàm cau mày lạnh giọng nói “Cậu tránh ra, tôi muốn đi gặp Hạ Tinh”

“Cậu muốn đi thì đi đi, tôi có cấm cậu đâu”

“Vậy cậu đứng ở cửa làm cái gì? Rõ ràng là cố tình gây sự.”

Hứa Hàm mặt không đổi sắc nhìn về phía Hạ Diệu, ngón tay chỉ vào hắn “Tôi đang đợi cậu ấy. Mà này, Hạ Tinh là thành viên của lớp chúng ta, tôi thân là lớp trưởng, tất nhiên tôi cũng muốn đến thăm Hạ Tinh rồi.”

Đằng kia Hạ Diệu cũng đang đi tới, thật sự là đang đi tới, ôi bất ngờ nha?

Hạ Diệu cũng không biết chính mình đang bị cái gì, bất quá vẫn cùng Hứa Hàm hợp tác, hoàn thành vai diễn, đến lấy giỏ trái cây, cùng Hứa Hàm và Hà Nhược Phàm đến xem Hạ Tinh.

Suốt dọc đường, Hứa Hàm đều chỉ suy nghĩ về việc có thể ăn cái gì, bởi vì kiếp trước tác giả an bài cho cô căn bênh nhiễm trùng đường tiểu, thành ra việc ăn uống thỏa thích là điều không thể đối với cô. Làm cho cô nghẹn đến sắp nổ tung.

Sống lại một đời, cô nhất định phải thật yêu quý thân thể, thừa dịp tuổi trẻ ăn nhiều ăn ngon.

Hạ Diệu lấy ra từ trong cặp một bịch hạt dưa “Muốn ăn?”

Hứa Hàm hai mắt tỏa sáng, nhận bịch hạt dưa từ tay Hạ Diệu, mở gói, rồi cho Hạ Diệu một nắm. Về phần Hà Nhược Phàm, cô ý tứ hỏi hắn có muốn ăn hay không, hắn không muốn, liền không nói nữa.

Bên trong xe, tiếng cắn hạt dưa đặc biệt vang. Tốc dộ nhai của Hứa Hàm thì nhanh hơn, mà tiếng cắn của Hạ Diệu lại lớn hơn, một mùi hạt dưa nồng đậm lan ra trong xe.

Ngồi một bên, Hà Nhược Phàm cảm thấy thế giới này có thật nhiều điều kì lạ, không nói đến thiên kim đại tiểu thư Hứa Hàm lại thích cắn hạt dưa, mà còn thêm cả đại thiếu gia Hạ Diệu kiêu ngạo cũng giống Hứa Hàm thích cắn hạt dưa nốt? Hay hắn hôm nay chưa tỉnh ngủ? Hay là giới trẻ nhà giàu đều thịnh hành thú vui như vậy?

Nhưng mà hắn vẫn là người có tâm tính tương đối ổn, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn luôn không đổi sắc, ngồi ngay ngắn, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút giống một công tử u buồn.

Đến nhà Hạ Tinh, nữ chính suy yếu nằm trên giường, xem ra đúng là bệnh nặng thật.

“Nhìn cậu bệnh nặng thế này, tớ lại không nỡ lòng hỏi thăm cậu.”

Kiếp trước cô đã nói không ít lời ngoan độc, chẳng qua trí nhớ không được tốt, lặp lại hết không được, nhưng chỉ cần đem cuốn sách ấy giản lược lại rồi trích vài lời mắng là oke.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, nữ chính suýt chút nữa đã tức chết.

Hà Nhược Phàm che Hạ Tinh ra sau, đến trước mặt cô gằn giọng “Tôi còn tưởng lầm cậu thật tâm ăn năn hối lỗi đến thăm Hạ Tinh, nhưng xem ra cậu vẫn mãi bộ dạng ác liệt như trước kia. Đi về đi, nơi này không chào đón cậu.”

“Ồ...” Cô lui thử về sau một bước, không có xuất hiện tình trạng đau đầu, lập tức vui vẻ, mang giày cao gót muốn ra về.

“Chờ chút.”

Hứa Hàm xoay người, nhìn thấy Hạ Diệu đang còn đứng đấy. Kiếp trước Hạ Diệu còn chưa bao giờ tới nhà Hạ Tinh, hiện tại nếu muốn khôi phục nội dung câu chuyện cùng lời nói, cô phải đưa theo Hạ Diệu đi về.

“Thiếu chút nữa quên mất cậu, hôm nay Hạ tiểu thư thực không khỏe, tới ngày khác chúng ta lại đến thăm cậu ấy.” Nói xong, cô kéo ống tay áo của Hạ Diệu đi thẳng ra ngoài.

“Vì sao cậu lại muốn tới đây?” Đây là lần đầu tiên Hạ Diệu chủ động nói chuyện với cô, chính xác hơn là hỏi cô.

Cô đương nhiên không thể nói đây là nội dung của cốt truyện bắt buộc phải theo, chỉ tùy ý giải thích “Không muốn cho Hạ Tinh dễ chịu.”

Hạ Diệu cũng không dễ dàng bị cô lừa gạt, hắn cúi đầu kề sát vào cô, đôi ngươi đen sẫm nhìn chằm chằm cô “Theo độ thông minh của cậu, nếu muốn dùng lời nói khiến cậu ấy khó xử, tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy mà rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.