Lễ quốc khánh trôi qua suôn sẻ, Hứa Hàm lại phải về trường học làm một sinh viên đại học ngoan ngoãn. Tuy ba mẹ có mua biệt thự ở ngoài trường học cho cô nhưng mà trong trường vẫn có ký túc xá. Dù sao cô cũng là lớp trưởng, nếu luôn trọ ở ngoài thì nhiều chuyện không xử lý nhanh được, thế sẽ không uy tín.
Đương nhiên, lúc trước cô ở biệt thự là vì luôn muốn gây ấn tượng với Hà Nhược Phàm mình là một người không muốn chịu khổ.
Nhưng mà bây giờ, Hứa Hàm chỉ chủ yếu vì cốt truyện. Về sau còn có đoạn cô vui vẻ chạy quanh trường học, nếu đầu óc cô còn không nhớ rõ thì thật là đáng có tội.
Ở kiếp trước, bởi vì đặt quá nhiều tâm tư của bản thân lên Hà Nhược Phàm mà cô tin vào lời nói của hai người bạn xấu, làm tổn thương người chị em duy nhất chịu bảo vệ, che chở cô. Dưới ngòi bút của tác giả vô lương tâm, cô chính là loại nữ phụ tự mua dây buộc mình, làm tổn thương người duy nhất đối xử thật lòng với mình.
Được sống lại lần nữa, cuộc sống của cô sẽ do cô làm chủ, chắc chắn cô sẽ không để sai lầm trước kia lặp lại.
Hứa Hàm vừa đi vào cửa kí túc xá, không khí ồn ào huyên náo nhất thời im bặt. Hai người bạn dối trá Chúc Hiểu Hiểu cùng Liễu Mạn Vân đi lên hỏi han ân cần “Hàm Hàm, nay trời nóng quá ha, sao vệ sĩ nhà cậu không giúp cậu mang hành lí?”
“Còn nữa, cậu mang rương hành lý đi đâu vậy?”
Hứa Hàm ho nhẹ hai tiếng, hồi phục tinh thần, nhìn đến hai người bạn bạch liên hoa này, trong lòng cảm khái rất nhiều. Nhưng dù sao bây giờ cô cùng bọn họ không thân cũng không quen, Hứa Hàm chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không cho họ thêm phản ứng nào.
Còn hai người, mặc dù không biết đã chọc tới Hứa Hàm chỗ nào, liếc mắt nhìn nhau không nói gì thêm, trở lại vị trí của mình tiếp tục xem kịch. Chỉ là hai người cùng ăn ý đeo tai nghe, không dám quấy rầy tới vị tiểu thư khó tính này.
Hứa Hàm hồi tưởng một chút về tính cách của mình trước kia, hình như là rất xấu tính, nhưng sau rồi vì một nam nhân mà sẵn sàng tu sửa tính khí ban đầu.
Ngẫm lại mới thấy thật đau lòng, vì trai mà bỏ bản thân, quá không đáng chút nào. Nhưng mà hiện tại, cô vẫn nên nhẹ nhàng một chút, phật hệ một chút. Ngón tay cô vuốt vuốt tóc mái nghĩ, sống lại một đời, cô quyết chống trả, sao phải nhịn?
Hứa Hàm chủ động sửa sang lại giường của mình cho gọn gàng một chút. Cô cũng đã nói vệ sĩ, trong trường học không cần đi theo, nhưng ngoài cổng thì vẫn phải theo sát, chủ yếu là vấn đề an toàn. Loại con gái nhà hào môn như cô, không chú ý bảo vệ bản thân, chỉ cần sơ sẩy một cái, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Như ở kiếp trước, cũng bởi vì không mang theo vệ sĩ mà Hứa Hàm bị bắt cóc, rồi liên lụy thêm Hạ Tinh. Cả hai cùng nhau bị trói, cuối cùng là nam chủ Hà Nhược Phàm phát huy uy lực, cứu hai người bọn họ. Nhưng mà cái tên Hà Nhược Phàm này, đối xử với cô cực kì vô tình. Lúc ấy Hứa Hàm đã bị dọa cho khiếp sợ, thế mà hắn còn đoán là do cô tự biên tự diễn.
Đời này, mặc kệ cái gì phải sống thật an ổn, mạng nhỏ mới quan trọng.
Không lâu sau đó, Liễu Linh mang chuyển phát nhanh trở lại.
Liễu Linh là một học sinh nghèo khó nhưng đặc biệt cố gắng. Sau các buổi học trên trường, Liễu Linh còn thường xuyên ra ngoài làm thêm. Hứa Hàm có một người bạn cầu tiến như vậy, thế mà kiếp trước không biết điều, còn bắt nạt cô ấy đến thảm. Hứa Hàm lén liếc nhìn Liễu Linh, có chút chột dạ thu hồi ánh mắt.
“Cảm ơn, 20 đồng đây, cảm ơn đã lấy chuyển phát nhanh hộ.” Chúc Hiểu Hiểu ném đồng tiền 20 cho Liễu Linh, đồng 20 kia nhẹ bẫng, còn chưa bay tới tay Liễu Linh đã rơi xuống đất.
Liễu Linh hơi mím môi, khom lưng nhặt lên, sau đó vào bường vệ sinh rửa mặt.
Cô gái nhỏ Liễu Linh này rất có kiên nhẫn, kiếp trước đúng là Hứa Hàm có mắt như mù mới hùa theo Chúc Hiểu Hiểu xa lánh cô ấy, thật sự là sai lầm.
Liễu Linh đi từ phòng vệ sinh ra, liền thấy ngay vị tiểu thư khó tính bậc nhất Hứa Hàm đang nhìn mình, còn nhanh chóng né mắt, rất giống với biểu tình chột dạ. Liễu Linh cầm khăn mặt, một bên lau, do dự đi tới cạnh Hứa Hàm, hỏi “Cậu… có chuyện gì hả?”
Thanh âm Liễu Linh có chút mềm, Hứa Hàm khẩn trương ho khan vai cái, chỉ nước dưa hấu trước mặt mình “Uống không?”
Hứa Hàm vừa nói xong, hai cô bạn giả tạo kia liền biến sắc. Có trời mới biết hai chữ này có lực sát thương với họ lớn đến cỡ nào. Đại tiểu thư Hứa Hàm tính tình hào phóng, không sai. Nhưng từ khi nào mà tốt bụng đến nỗi chủ động đi mời người khác rồi? Lại còn là nhỏ Liễu Linh kia. Tốn công trước kia các cô lao lực nịnh bợ Hứa Hàm, kết quả ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí. Giờ lại chủ động đi hỏi sinh viên nghèo Liễu Linh uống nước dưa hấu?
Đừng nói gì đến Chúc Hiểu Hiểu và Liêu Mạn Vân, ngay cả đương sự Liễu Linh cũng cảm thấy không thể tin được.
Tuy rằng đã cùng Hứa Hàm ở chúng suốt 1 tháng học kỳ quân sự, tính tình Hứa Hàm thế nào, Liễu Linh vẫn biết. Liễu Linh nhìn dưa hấu trong tay Hứa Hàm, từ chối nói “Không cần đâu…”
Lần đầu tiên trong đời tặng đồ còn bị người ta từ chối, Hứa Hàm im lặng. Cô hung hăng hít một hơi lớn nước dưa hấu, lập tức bị sặc, ho khan dữ dội.
Liễu Linh cách Hứa Hàm gần nhất, bất chấp trước kia Hứa Hàm có bao nhiêu thói xấu, vẫn nhanh chóng tiến lên vỗ vỗ sau lưng Hứa Hàm. Một hồi lâu, Hứa Hàm mới hòa hoãn lại. Hứa Hàm ngẩng đầu nhìn tay Liễu Linh, Liễu Linh cho rằng Hứa Hàm là có bệnh thích sạch sẽ nên ghét bỏ mình, vội vàng thu tay lại, lúng túng cất lời “Tớ xin lỗi, tớ không cố ý…”
“Ai cần cậu xin lỗi.” Hứa Hàm vỗ vỗ ngực mình, vừa mới tức quá, hút 1 ngụm dưa hấu mà đã bị sặc tới đau cả ngực, thuận tay đưa ly dưa hấu khác cho Liễu Linh “Lúc nãy cảm ơn cậu.”
Hứa Hàm giơ lên, nếu bây giờ Liễu Linh mà không nhận lấy, có phải hay không giống như không biết điều.
Liễu Lịnh nhận ly dưa hấu trong tay Hứa Hàm, trong lòng suy nghĩ có phải Hứa Hàm bị kích thích cái gì hay không, sao cứ muốn đưa mình nước dưa hấu?
Nhưng bây giờ nước đã đến tay, chỉ có thể nói tiếng cảm ơn với Hứa Hàm rồi về lại vị trí của mình.
Thấy Hứa Hàm còn nhìn, Liễu Linh đành phải kiên trì cắm ống hút vào ly, nhẹ nhàng hít một hơi.
Mùi vị dưa hấu mát lạnh lan trong khoang miệng. Nó khác với mấy ly 6 đồng bán lẻ tẻ ở ngoài quán, ly dưa hấu này của Hứa Hàm phải nói là ngon tuyệt. Đúng là tiền nào của nấy. Liễu Linh ban nãy còn tưởng Hứa Hàm là muốn chỉnh bản thân chứ, kết quả vậy mằ không phải.
Hứa Hàm thấy Liễu Linh uống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Làm xong việc tốt, Hứa Hàm liền lên giường nằm ngủ trưa.
Hứa Hàm ngủ, những người khác đều im lặng không lên tiếng, cả một tiếng động nhỏ cũng không dám hó hé. Thời điểm Hứa Hàm mới ngủ dậy chính là lúc tính khí của cô khó chịu nhất, và tất nhiên tất cả các cô không ai muốn gặp phải.
Chốc lát đã đến hai giờ chiều, sắp tới giờ lên lớp, những người khác đều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, riêng Hứa Hàm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh.
Chúc Hiểu Hiểu lặng lẽ gọi hai tiếng, Hứa Hàm không phản ứng, Liễu Mạn Vân liền thúc giục “Thôi đi đi, Hứa Hàm không lên lớp cũng sẽ không bị lưu ban.”
Có lẽ do lúc nãy Hứa Hàm không phản ứng đến hai người nọ, nên bây giờ vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện này, không thèm gọi Hứa Hàm nữa, trực tiếp đi.
Liễu Linh từ phòng vệ sinh ra, thấy thế, do dự một hồi lâu, nhìn đến ly dưa hấu trên bàn, quyết định tới gọi đại tiểu thư đang ngủ quên này dậy.
Hứa Hàm quả thật khó gọi, Liễu Linh cắn chặt răng, trực tiếp ôm nửa người Hứa Hàm dậy. Hứa Hàm mở mắt, mê mang nhìn Liễu Linh.
“Cậu dậy thôi, đến giờ học rồi.”
“…” Hứa Hàm chậm rãi “ồ” cái, Liễu Linh buông lỏng hai tay, Hứa Hàm ngay lập tức ngã xuống giường.
“…” Liễu Linh lại ngồi bên giường Hứa Hàm, nói bên tai cô “Cậu mà không dậy nổi, không có thời gian trang điểm đâu.”
Trang điểm! Quên mất.
Hứa Hàm từ trên giường giật mình, đầu mới thanh tỉnh lại, nhanh chóng xuống giường, rửa mặt trang điểm trong năm phút. Đó chính là tốc độ nhanh nhất mà cô đạt được từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ.
Liễu Linh vẫn ngồi ở giường chờ Hứa Hàm sửa soạn xong xuôi.
“Môn…” Với trí nhớ eo hẹp này của Hứa hàm, phòng chừng cũng không nhớ rõ hôm nay học môn gì, cho nên bạn học tri kỷ Liễu Linh mới đưa sách qua cho Hứa Hàm. Cô cầm lấy, nói một tiếng “Cảm ơn.”
“Khỏi cần cảm ơn, đi nhanh thôi kẻo muộn.” Liễu Linh cũng không biết tại sao mình phải đợi Hứa Hàm, suy nghĩ một lúc, có lẽ vì ly nước dưa hấu kia đi…
Hai người cùng chạy như điên đến lớp, nhưng bởi vì Hứa Hàm mang giày cao gót, cuối cùng hai người vẫn đến muộn. Nhưng mà đến muộn cũng không sao, còn có cách. Liễu Linh dẫn theo Hứa Hàm lặng lẽ đi từ cửa sau lớp học vào.
Cả hai đời Hứa Hàm đều chưa từng làm qua loại chuyện mất mặt. Giờ thì sao… cô lại đi cửa sau để vào! Hứa Hàm cũng không biết tại sao mình lại chấp nhận làm việc này cùng Liễu Linh. Ôi…
Mấy bàn trước của phòng học nghiêm túc nghe giảng, hàng sau nghe động tĩnh, quay lại nhìn.
Thấy ngay Hứa Hàm, nhân vật phong vân của trường học đang lén lút đi cửa sau vào lớp. Chẳng lẽ Hứa Hàm còn sợ cả giáo viên? Lạ nha.
Bạn học khác đều ở đây bát quái, duy chỉ có Hạ Diệu ngồi ở hàng sau là thấy hứng thú xem tiểu cô nương này đang lén lút vào học. Số lần hắn đến lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay hắn cũng định không đi, nhưng không ngờ quyết định đi học quả thật đúng đắn, được thấy đại tiểu thư nào đó có mặt như vậy.
Hạ Diệu mím môi, chờ Hứa Hàm khom lưng đi đến bên mình thì nhẹ nhàng vỗ xuống vai cô. Hứa Hàm ngẩng đầu. Trời! Lại là tên Hạ Diệu, sao hắn cứ mãi âm hồn bất tán như vậy?
“Ngồi chỗ này đi.” Phải nói, kế bên Hạ Diệu là chỗ không ai dám ngồi, cũng vì chính lão đại này không cho phép. Nhưng toàn bộ phòng học, phía trước phía sau đều đã đủ hết chỗ, còn vài chỗ lẻ tẻ trung tâm của lớp, nhưng là chỉ sợ ngồi chỗ đó sẽ rất dễ bị chú ý.
Hứa Hàm đang còn chưa biết làm sao thì Liễu Linh đã an phận trên chỗ ngồi của mình. Hết cách, Hứa Hàm đành ngồi sát bên Hạ Diệu.
Hiện tại Hứa Hàm một chút cũng không muốn ngồi cùng Hạ Diệu. Không hiểu tại sao cứ tới thời điểm mất mặt đều bị hắn nhìn thấy.
Trong khi Hứa Hàm đang rướn thẳng lưng, muốn lên chỗ bên trong Liễu Linh ngồi, đột nhiên bị giáo sư gọi tên.
“Bạn học Hứa Hàm hay phát ngôn rất tích cực, vậy đối với bài này, em có ý kiến gì không?” Vẻ mặt Hứa Hàm như vừa mới tỉnh mộng, giáo sư vẫn đang mang cái nhìn từ ái đến cho Hứa Hàm, đợi cô trả lời.
Hứa Hàm lặng lẽ nhích vào bên trong, mặt không đổi sắc.
“Bạn học Hứa Hàm?” Giáo sư lại gọi cô một tiếng, lần này cô lên tiếng đáp lại. Cảm giác được Hạ Diệu chạm vào cánh tay, cô nhìn qua, thấy ngay tờ giấy có đề mục mà cô giáo hỏi, là Hạ Diệu viết cho cô.
Hứa Hàm không biết đề, cho nên một chữ cũng không dám nói.
Tuy rằng không biết Hạ Diệu ghi cái này là thật hay giả, nhưng cô tạm thời tin tưởng vị lão đại này sẽ không làm ra loại chuyện nhàm chán.
Như là ghi sai đề để chọc cô, khiến cô mất mặt.
Với năng lực của Hứa Hàm, loại đề này đối với cô dễ như ăn cháo. Hứa Hàm mặt không đổi sắc trả lời xong câu hỏi, giáo sư hài lòng gật nhẹ đầu, Hứa Hàm mới ngồi xuống.
×××××××××
Lời nhắn nhỏ của tác giả:
Hạ Diệu: Tôi giúp em, em còn nghi ngờ tôi có ý xấu, công bằng ở đâu:(