Phật Hệ Nữ Phụ, Online Ăn Dưa

Chương 6: Chương 6




Hứa Hàm thấy Hạ Diệu vẫn không nhúc nhích, cô nhìn chằm chằm hắn, một giây, hai giây, ba giây…

Hứa hàm bỗng ngộ ra, vị lão đại này là ai mà có thể dễ dàng lấy được Wechat như vậy. Hạ Diệu vốn nổi tiếng khó gần, Hứa Hàm còn nhớ rõ hôm khai giảng, Hứa Hàm là lớp trưởng, muốn tổng hợp phương thức liên lạc của các bạn học trong lớp, sau đó add Wechat, duy chỉ có Hạ Diệu là lạnh lùng, không nói hai lời cho Hứa Hàm tay không trở về.

Đã là năm 2012, lẽ nào còn không có Wechat?

Cho nên, nhất định là không muốn cho cô.

Hiện tại, tình huống này cùng hôm khai giảng giống nhau như đúc, Hứa Hàm nheo mắt, vì vấn đề mặt mũi, khi cô đang tìm một lí do hoàn mỹ cho mình thì Hạ Diệu đã cầm điện thoại của hắn đưa cho cô, lên tiếng nói “Giúp tớ đăng kí một cái.”

Hạ Diệu vừa mới xóa Wechat cũ, mặt không đổi sắc đưa di động của mình cho Hứa Hàm, nói “Tớ không có.”

Hứa Hàm sững sờ tiếp nhận di động của Hạ Diệu, trong lòng suy nghĩ: Hạ Diệu không có wechat? Thật luôn?

Hứa Hàm lướt lướt phần mềm điện thoại, thật kìa, lão đại ngay cả cái phần mềm wechat cũng không có. Người này thích sống lạc hậu à? Hay thích đọc sách đến cuồng rồi?

Nhanh chóng download cho Hạ Diệu phần mềm wechat, sau đó hỏi hắn số điện thoại. Hạ Diệu im lặng một lúc, nói ra một chuỗi con số. Hứa Hàm dùng số điện thoại đăng ký Wechat cho Hạ Diệu, sau đó thêm bạn bè. Cô đột nhiên nhớ tới “Ai da, tớ có phải ngốc không, chỉ cần xin số điện thoại, gọi điện thoại cũng được rồi.”

Hứa Hàm giật nảy bật to tiếng, làm cho Hạ Diệu thoáng giật mình, Hạ Diệu chậm rãi nói “Có wechat vẫn dễ dàng hơn.”

Cũng đúng, dù sao thì cũng đăng kí cho Hạ Diệu một cái, về sau có gì để hắn lên mạng một chút cũng tiện.

“Vậy cũng được, tớ sẽ thêm cậu vào nhóm lớp. Tuy rằng cậu không thường xuyên đến trường, nhưng nếu lớp có thông báo, cậu không kịp xem lại bỏ lỡ thì cũng không được.” Hứa hàm dựa vào trách nghiệm lớp trưởng, nói với Hạ Diệu chút, dạy cho Hạ Diệu một ít thao tác đơn giản sau đó liền trả lại điện thoại cho hắn.

“Lần sau tớ chọn nhà hàng, mời cậu ăn cơm.” Sau đó đường ai nấy đi, tuyệt đối không muốn khiến hắn hỗ trợ.

Hạ Diệu gật đầu “Ừm” một tiếng, nhịn không được quay đầu đi nở một nụ cười nhẹ. Mà Hứa Hàm lúc này đang nghịch di động, căn bản không phát hiện hắn đang cười trộm.

Ăn xong, Hứa Hàm có cảm giác mình như được hồi sinh. Cũng không cần thiết ở lại lâu với Hạ Diệu, đang định tạm biệt thì Hạ Diệu đã chủ động hỏi “Về kí túc xá?”

Hứa Hàm gật đầu.

“Tớ tiễn cậu.” Hạ Diệu nói là nói, không cho Hứa Hàm cơ hội cự tuyệt, đứng dậy, tay bỏ túi quần, nghênh ngang đi trước.

“…”

Hứa Hàm nhíu mày, nhưng vẫn đi theo.

Này, không lẽ Hạ Diệu muốn kiếm cớ gặp Hạ Tinh nên mới mượn lí do này qua kí túc xá của nữ sinh tranh thủ nhìn lén một chút?

Biến thái---

Lòng lang dạ thú---

Hứa Hàm trong lòng nghĩ vậy, liền cách xa Hạ Diệu một chút. Khoảng cách 3 bước, trông cô giống cái đuôi nhỏ của Hạ Diệu hơn. Hơn nữa Hứa Hàm còn đi giày cao gót, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực, rất giống mèo nhỏ vẩy đuôi chảnh cún, rất khó dỗ dành.

“Cậu sợ tôi?” Hạ Diệu dừng lại, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“A?” Hứa Hàm phản ứng kịp, mở miệng nói “Sao có thể?”

Tuy rằng tương lai Hạ Diệu sẽ đạt được rất nhiều thành tựu chói mắt, nhưng mà cô cũng đâu thua kém gì, hà tất gì phải sợ chứ?

“Nếu đã không sợ, vậy cậu đi cách xa như vậy làm gì?”

Nghe vậy, Hứa Hàm liền im lặng. Cô cũng không thể nói là không thích đứng gần người theo đuổi tình địch đời trước được đúng không.

Hứa Hàm kéo miệng cong cong “Sợ bị người theo đuổi cậu đánh chết đó…”

Hạ Diệu ngẩn người, hỏi ngược lại “Không phải người theo đuổi cậu còn nhiều hơn sao?”

Quả thật, bên người Hạ Diệu cơ hồ không hề có con gái. Ngược lại Hứa Hàm, nghe nói người theo đuổi xếp hàng dài tận ngoài cửa trường học. Đương nhiên đây chỉ là cách nói trêu thôi, nhưng mà cô nói sợ bị người thích Hạ Diệu đuổi đánh… có phải thật quá oan uổng rồi không.

“Huống chi, Hứa Hàm cậu mà còn sợ ai à?”

“…” Hứa Hàm thật sự bội phục Hạ Diệu, bộ không nhìn ra hàm ý của cô hả?

Nhưng nếu Hạ Diệu đã nói như vậy, Hứa Hàm cũng đi lên trước đến bên phải hắn, ở giữa hai người vẫn cách một khoảng.

Tuy nói là không sợ Hạ Diệu, nhưng đắc tội hắn cũng là không được. Huống chi người này còn giúp cô không ít chuyện to nhỏ.

Hạ Diệu không nói nhiều, Hứa Hàm cũng không có gì để nói. Hai người cứ như thế dọc theo đường đi, xuyên qua sân thể dục, vượt qua nửa cầu hình vòm thẳng đến kí túc xá nữ sinh trước mắt.

Hứa Hàm mắt sắc thấy được Hạ Tinh đang đi lại đây, liếc Hạ Diệu một cái, thức thời cáo biệt “Hôm nay cảm ơn cậu, bai bai.”

“Bai…”

Hứa Hàm đi giày cao gót, không quay đầu đi thẳng vào kí túc xá cho nên cô không thấy biểu hiện của Hạ Diệu, ánh mắt cũng không thèm cho Hạ Tinh, một cái liền lướt đi.

Hứa Hàm về kí túc xá, liền thấy Chúc Hiểu Hiểu và Liễu Mạn Vân đang ở trong. Liễu Linh làm thêm chưa về.

Hai người vừa thấy Hứa Hàm, lập tức im lặng, tạm dừng đề tài ban đầu.

Theo sau, Chúc Hiểu Hiểu tươi cười chạy đến trước mặt Hứa Hàm “Hứa Hàm, hôm nay khi đi học, tụi tớ cũng có gọi qua cậu, chẳng qua cậu ngủ sâu quá, tụi tớ hơi vội.”

Hứa Hàm “Ừ” một tiếng, tiếp tục đùa nghịch di động của mình.

“Cậu sẽ không trách tụi tớ chứ?” Chúc Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt không tốt của Hứa Hàm, không biết mình có đắc tội hay không, hỏi thăm dò Hứa Hàm một câu.

Hứa Hàm nghe lời này, ngẩng đầu nhìn Chúc Hiểu Hiểu một lát, nói “Có trách cậu gì đâu?”

“Cậu không trách là được, tụi tớ hôm nay tự trách nguyên buổi chiều, con tưởng cậu sẽ giận.”

Hứa Hàm nghe mấy lời áy náy này, trong lòng cười khểnh, thầm mắng chính mình quá ngốc, kiếp trước sao còn không nghe ra mấy lời này có bao nhiêu là giả tạo chứ.

Nhất định là tác giả vô lương tâm làm, chắc chắn, không thể có chuyện Hứa Hàm ngu xuẩn như thế được.

Hứa Hàm không phản ứng lại, trên mặt cũng không có biểu tình. Hai người nhất thời không biết trong lòng Hứa Hàm đang suy nghĩ gì, nhưng họ là vẫn biết—tác hợp Hứa Hàm cùng Hà Nhược Phàm sẽ khiến Hứa Hàm vui vẻ.

Tên Hà Nhược Phàm kia lớn lên nhìn cũng được, nói chuyện yêu đương một chút vẫn tốt. Nhưng đại tiểu thư Hứa Hàm này tựa hồ còn lố hơn cả, còn đòi che chở luôn người ta.

Hai người không biết đã ngầm cười nhạo cô bao nhiêu lần, nhưng là đang trước mặt Hứa hàm, vẫn nên lấy lòng Hứa Hàm một chút.

“Hà Nhược Phàm báo danh thi đấu bóng rổ liên minh trung học toàn quốc, mấy ngày nay đang huấn luyện. Hiện tại trường học đang chiêu mộ thành viên đội cổ động, cậu có muốn đi báo danh không?” Chúc Hiểu Hiêu lải nhai bên tai Hứa Hàm không dứt.

“Có rất nhiều nữ sinh đến báo danh đấy, vì có thể tiếp xúc với Hà Nhược Phàm, cậu cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này được.”

Hứa Hàm khựng lại, má…

Cô thế mà quên còn có chuyện đội cổ động này.

Kiếp trước Hứa Hàm tham gia đội cổ động, hơn nữa còn được hạng nhất, thành công tiến vào đội cổ động chính. Kết quả tới khi lên sân khấu, cô bị bạn cùng phòng của Hạ Tinh cố ý gạt chân vấp té, sau đó chân bị thương. Cuối cùng Hà Nhược Phàm kêu Hạ Tinh đến giúp đỡ.

Sau sự việc này, đám bạn cùng phòng kia được Hạ Tinh khuyên xuống dưới nói xin lỗi Hứa Hàm, bảo là các cô áy náy ân hận lắm. Cái gì mà áy náy với chả ân hận chứ. Nghe mà muốn trọng thương 1 tỷ lần!

“Không…” Vừa muốn nói không đi, đầu lại nhức lên, Hứa Hàm bất đắc dĩ…

“Được rồi, tôi đi.”

Bất quá, lần này Hứa Hàm sẽ không để nữ chính lương thiện có cơ hội thể hiện.

Đến ngày chọn thành viên đội cổ động, người đến không ít, trong đó bao gồm cả nữ chính Hạ Tinh. Hứa Hàm trong phòng ngủ chưa đi, nhưng Chúc Hiểu Hiểu cùng Liễu Mạn Vân cũng tới rồi. Nói là muốn cho Hứa Hàm có bạn, nhưng ý định của họ, trong lòng hai người cũng tự biết.

“Không phải Hứa Hàm nói muốn tới sao? Mọi người đã đến đông đủ rồi sao còn chưa xuất hiện?” Chúc Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi Liễu Mạn Vân.

Liễu Mạn Vân một bên nôn nóng, một bên khinh thường nói “Chắc chờ người tới mời đi chứ gì.”

Chúc Hiểu Hiểu ngẫm lại cũng đúng, Hứa Hàm trời sinh chói mắt, lên sân khấu cũng có người nâng, làm sao có thể như hai người lóng ngóng chạy tới chờ.

Cho tới khi cổ động viên dự thi tập kết xong rồi, Hứa Hàm cũng không hề xuất hiện trong đội cổ động. Bởi vì, nơi của cô chính là hàng ghế giám khảo.

Lấy năng lực của Hứa Hàm, cao trung đã đạt quán quân aerobic của tỉnh, để chỉ đạo mấy người ngay cả một tí chuyên sâu cũng không có, dư sức.

Về phần muốn cô lên sân khấu cổ vũ Hà Nhược Phàm cố gắng?

Hừ, nằm mơ.

Hứa Hàm nghênh ngang ngồi ở ban giám khảo, phía dưới Chúc Hiểu Hiểu cùng Liễu Mạn Vân đều kinh ngạc.

“Cậu ta đang làm cái gì vậy? Không phải là muốn tự mình lên sân khấu cổ vũ Hà Nhược Phàm sao?” Sao giờ ngồi ở ghế giám khảo là như thế nào?

Liễu Mạn Vân liếc Chúc Hiểu Hiểu một chút, nói “Rõ rồi còn gì nữa, quang minh chính đại đi cửa sau.”

“Thật là… Hứa Hàm cô ta cũng quá phận đi, ỷ vào trong nhà có tiền, liền làm xằng làm bậy, đem vứt cố gắng của chúng ta ở nơi nào.”

“Có tiền là giỏi liền mà…”

Hai người phía dưới khan đài tụm mặt nói nhỏ, bên trên người ta đã bắt đầu giới thiệu ban giám khảo. Vừa giới thiệu đến Hứa Hàm, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

“Hứa Hàm, quán quân aerobic tỉnh C, lần này đặc biệt tới giúp trường ta chỉ đạo đội cổ động viên.”

Hứa Hàm đứng dậy, phong thái nữ vương nhẹ nhàng lướt nhìn mấy người đang trốn tránh, hài lòng gật đầu, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Haiya, ngồi chỗ này mới tốt bao nhiêu, đời trước cô đúng là ngốc. Ngày trời nắng nóng chang chang, lại cùng một đám gà mờ thi đấu hát nhảy reo hò?

Có mà điên.

×××××××××

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa nữ vương: Chậc chậc, mới lên sàn đã max level ୧⍢⃝୨

Hạ Diệu: Nghẹn khuất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.