Phật Hệ Thứ Nữ Nghịch Tập

Chương 10: Chương 10




“Ca ca, không được đâu, đó là khối thạch phụ thân tự mình chọn mua.” Huyễn Nương nhỏ giọng nói: “Sau này ta sẽ không dám leo cây...”

Lục Tuyên Nghĩa cười to sang sảng.

Huyễn Nương vốn mang tâm tình nặng trĩu vài ngày lại đột nhiên như sương tán vân tiêu, tinh không vạn lý.

“Về sau nếu muội leo cây, nên cảnh giác một chút.” Lục Tuyên Nghĩa lấy từ trong lòng ra một bọc giấy gói dầu nhỏ.

“Cho ngươi đó, bánh đậu tằm.”

Huyễn Nương bỏ vào miệng một viên, mùi vị cực kì quen thuộc, đây là món ăn nhẹ nàng thích ăn, tuy hạ nhân trong nhà cũng làm, nhưng không thể nào làm được loại hương vị như khi bán ngoài quán nhỏ.

Lục Tuyên Nghĩa lại hỏi Huyễn Nương về tình hình học tập.

Nàng có một cô giáo chuyên dạy chữ nghĩa và đọc sách, người đó là một quả phụ thủ tiết - họ hàng xa của Lục gia, nhân lúc nàng không thể lên lớp, bà ta cũng xin nghỉ để đi thăm hỏi cha mẹ.

“Gần đây ta cũng không đến trường, ca ca muốn làm cái gì?” Huyễn Nương nói.

“Lần trước đưa cho ngươi một khúc kia, có luyện tập qua không?” Lục Tuyên Nghĩa hỏi.

“Ồ, là sao?” Thời gian đã qua lâu lắm rồi, Huyễn Nương thật nhớ không nổi là cái gì.

Lục Tuyên Nghĩa gật đầu, gọi người lấy đàn đến.

Đàn của Huyễn Nương là do Lục Tứ Lang tự mình làm, ông đặt tên Độc Âm U. Một đời kia Độc Âm U luôn bồi nàng lang bạt kỳ hồ, khi đến phủ Bình Thân Vương thì Lý Lệnh Kỳ cũng thường bảo nàng đánh đàn tại thư phòng.

Khẽ vuốt cây đàn, giống như cố nhân lâu ngày gặp lại.

Khúc nhạc kia đã khảy qua vô số lần, một đời trước trong lòng luôn mang theo vô tận ủ dột, đời này ngược lại có chút hi vọng le lói, làm cho một khúc vốn cương mãnh tật liệt, lại được điểm thêm chút vắng lặng lãnh diễm.

Lý Lệnh Kỳ đi theo sau Phương Di Nương, từ xa xa đã nghe thấy tiếng đàn đầy buồn bã.

Trên mặt nước truyền đến một âm thanh cực vang, tựa như vô vạn tiếng sấm rền đang nổ tung nơi vùng hoang vu, tiếp theo mang một chút kích động trở nên cao vút nhẹ nhàng, thập phần khoáng đạt, không chọc trần ai... Không biết là nhân vật tài năng như thế nào mới có thể tấu ra được một khúc như vậy.

Đến gần, hắn mới nhìn thấy người đánh đàn kia, chính là vị tiểu thư leo cây nọ.

Nữ hài nhi non nớt lẳng lặng ngồi kế bên bờ hồ, tay múa trên những dây đàn, bộ dạng hết sức chuyên chú, đôi con ngươi tràn đầy điểm sáng dường như không để ý tới một ai khác, đã trong trạng thái người và đàn hợp nhất...

Cũng một khúc này, khi còn bé hắn ở trong cung từng nghe quốc thủ Lâm Thanh Phong diễn tấu qua.

Vị quốc thủ kia thời thanh niên đã quyết chí thề đền nợ nước, do sự việc các đảng tranh giành nhau mà bị cách chức, đến khi tân đế đăng cơ, lại bởi mình tinh thông âm luật mà bị triệu vào nhập cung, tuy có lúc vui vẻ, song ý chí khó buông bỏ thù hận, nên mỗi khi tiếng đàn vang lên đều mang theo sự buồn bã, lại cực kì động lòng người.

Còn cô bé nhỏ nhắn này, mới chỉ mười mấy tuổi lại có thể tấu cùng một trình độ với một quốc thủ đã hơn sáu mươi, đúng là thật sự không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ ngoài.

Cũng không biết một tiểu thư luôn được nuôi dưỡng trong lồng kính, vô tư ngây thơ muốn gì có nấy, hưởng thụ vô vàn cẩm y ngọc thực, sẽ như thế nào có tâm trạng buồn bã thất tình như thế.

Phương Di Nương không muốn đánh gãy nữ nhi mình.

Cuối cùng một tiếng đàn chậm rãi biến mất.

Lục Tuyên Nghĩa vỗ tay tán thưởng: “Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi*, một khúc này của muội muội, so với huynh cao hơn không biết bao nhiêu lần, vốn muốn thử thách ngươi, ngược lại chốc nữa ta nghĩ nên nhờ ngươi chỉ điểm cho một chút.''

*Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải dùng con mắt khác mà đối đãi. Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh. mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.

Phương Di Nương đến nói: “Thiếu gia, tiểu thư, đại phu đã đến.”

Huyễn Nương nói: “Vậy thì về phòng thôi, chuẩn bị đổi dược.”

Hai nha đầu bên cạnh lập tức đi tìm người tới nâng nàng lên.

Lý Lệnh Kỳ nói: “Nếu không ngại, có thể ở chỗ này đổi dược, trong phòng không khí ngột ngạt còn không bằng nơi này.”

“Liền theo ý tiểu đại phu.”

Lục Tuyên Nghĩa ngồi một bên, xem nàng đổi dược. Hắn cũng có chút ngạc nhiên người đại phu này lại trẻ như vậy, nhưng nếu muội muội nói tốt, vậy chính là tốt.

“Huyễn tỷ nhi, tiểu đại phu nói, lão thái gia bên quán trọ đã đi rồi.” Phương Di Nương nhìn Huyễn Nương, nháy nháy mắt. Nàng rốt cuộc đã tin tưởng vào giấc mơ của Huyễn Nương.

Huyễn Nương gật đầu, nhìn thiếu niên đang chuyên tâm tháo băng vải, hỏi: “Tiểu đại phu, ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”

Lý Lệnh Kỳ đột nhiên bị cắt ngang, tận lực bình tĩnh trả lời: “Tiểu thư, xin cứ nói.”

“Ta có một thân thích, bị người hạ độc, sau khi ăn mì thì mặt đỏ lên rồi liền chết, ngay cả khám nghiệm tử thi cũng không tra được dị thường. Xin hỏi tiểu đại phu có biết đây là độc dược gì?”

Lý Lệnh Kỳ ngẩng đầu, ý bảo vú già bên cạnh tiến lên đè nàng lại, sau đó dùng lực lấy tay xé ra...

Huyễn Nương cảm thấy không đau bằng lúc trước.

“Khôi phục không sai.” Lý Lệnh Kỳ đem băng vải cũ ném tới một nha đầu đang nâng thau đồng, đứng dậy rửa tay.

“Tiểu thư có thể nói rõ hơn những bệnh trạng khác không? Chỉ bằng việc sắc mặt đỏ lên ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử, không thể phán đoán chính xác. Cái này rất nhiều độc có thể làm được.”

Huyễn Nương trầm tư.

Lục Tuyên Nghĩa hỏi: “Muội muội, ngươi nói thân thích nhà ai thế, ta tại sao lại không biết?”

Ngươi đương nhiên không biết rồi, Huyễn Nương nói: “Là một người thân ở quê của di nương.”

Phương Di Nương vội gật đầu đáp lời.

Lục Tuyên Nghĩa mặt đầy dấu chấm hỏi, hắn nhớ Phương Di Nương cũng không phải nông dân, người thân đều ở trong thành Lâm An, bất quá nghĩ đến muội muội bình thường bướng bỉnh thích gây sự, liền không hỏi nữa.

Huyễn Nương nói: “Đại phu, chính là ăn uống như thường, bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên đi, người trong nhà tiêu rất nhiều tiền đến nơi khác mời người khám nghiệm tử thi cũng không tra ra cái gì, chỉ nói là có tật cũ rồi ăn vào đột nhiên phát tác. Nhưng sau lại vụng trộm nghe người ta nói là nàng bị hạ độc. Chúng ta cũng tìm không ra thuốc kia, không có chứng cớ.”

Lý Lệnh Kỳ mở hòm thuốc nhỏ của mình, cầm ra một chung sứ nhỏ, lấy muôi gỗ múc bên trong, bôi thuốc mỡ ánh vàng lên trên băng vải đã được thay sạch sẽ.

“Khám nghiệm tử thi nếu tra không ra, vậy thì không phải độc dược của Đại Ngu triều, lúc trước ta cùng sư phụ đi đến Tây Vực từng gặp qua một loại cỏ, người địa phương gọi là Cầu Dệt Kia Toa, chỉ cần ướp nước cỏ lên trên thịt dê, có thể khử được mùi hôi, hương vị thập phần thơm ngon.

Từng có thương nhân muốn đem Cầu Dệt Kia Toa mang đi trồng số lượng lớn để buôn bán, nhưng khí hậu không hợp, không thể gieo trồng. Vì thế lại nghĩ ra biện pháp phơi khô Cầu Dệt Kia Toa rồi nghiền thành bột phấn.

Dân bản xứ khuyên hắn không nên ăn thử, cũng không nói đến cùng là vì sao, chỉ biết là quy củ của tổ tông.

Sau đó vị thương nhân kia liền đem phấn Cầu Dệt Kia Toa trộn cùng với thịt dê, hương vị thập phần ngon, ăn xong không bao lâu liền sắc mặt hồng rực, ngã xuống đất chết, một câu cũng không lưu lại.

Lúc ấy ta cùng với sư phụ ở đó nên khám nghiệm tử thi cho hắn, coi ra là bệnh tật phát tác nên qua đời. Nhưng lúc trước sư phụ ta cũng từng bắt mạch của hắn rồi, không có bất kỳ bệnh nào, đó là một thương nhân có gan đi Tây Vực lang bạt, trên người tinh thông võ nghệ, lại là một tráng niên, thân thể khí huyết tràn đầy. Bất quá chúng ta cũng chỉ gặp qua một lần, không dám khẳng định lí do là ăn Cầu Dệt Kia Toa, nhưng so với việc tiểu thư nói xác thực là thập phần tương tự.”

Huyễn Nương sắc mặt trắng bệch, thứ này thật sự tồn tại, vậy là được rồi.

Phương Di Nương cũng thực khiếp sợ, nàng nghĩ lão thái gia chết cũng chỉ là nữ nhi thuận miệng nói bậy, vốn hắn hơn tám mươi tuổi rồi, bị ngã chấn thương đầu chưa chắc có thể sống thêm vài ngày, bất quá sao lại có nhiều trùng hợp như vậy, bây giờ Huyễn Nương lại nói trúng một sự kiện, nàng không thể không nghiêm túc tự hỏi.

“Đại phu, độc kia có thể giải không?” Huyễn Nương hỏi.

“Có thể, Cầu Dệt Kia Toa dược tính khô nóng, sau khi phơi khô hỏa khí càng nặng hơn, nếu ngay lúc ăn nhầm lập tức ăn thêm dược vật tính lạnh để đối hướng một chút, có thể cứu.” Lý Lệnh Kỳ nhìn Phương Di Nương, nghiêm mặt nói. “Loại độc này không cần phải bào chế hay chiết xuất cũng có thể dễ dàng hại người, mà hương vị ngon, giống như cố tình lan rộng cho người khác biết, nhưng họ cũng không biết nó gây tổn hại bao nhiêu đến tính mạng. Vị thân thích này của di nương chết thật sự kỳ quái, cần phải báo quan lật lại bản án, nhất định nên cẩn thận truy tra nơi phát ra độc dược.”

Phương Di Nương vội vàng qua loa nói chút chuyện quá khứ cho xong.

Lục Tuyên Nghĩa cái gì cũng không biết, cảm thán: “Tây Vực có 36 quốc gia, rất nhiều nơi kỳ diệu, tiểu đại phu trẻ như vậy đã đi du lịch Tây Vực, khiến tiểu sinh kính nể. Xin thỉnh giáo đại danh của đại phu.”

Lý Lệnh Kỳ thấy hắn lễ phép cung kính như thế, buông băng vải trong tay, đáp lễ lại: “Ta họ Vương, danh là đặc sắc*.”

*cái này mình thật sự không hiểu gì huhu

“Vương đại phu, làm phiền ngươi hãy nói một chút về Tây Vực, gia tổ ta từng đi sứ Tây Vực, tiểu sinh đối Tây Vực rất hứng thú, nhưng trước mắt không thể tự mình đến, rất tiếc nuối.”

Lý Lệnh Kỳ vừa bôi lên đùi Huyễn Nương một loại thuốc mỡ màu tím, vừa thuận miệng nói vài hiểu biết của mình về Tây Vực, gì mà nhiệt độ không khí dễ thay đổi, rồi mùa đông cả ngày không thấy mặt trời, khiến người nghe chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Hắn đổi xong dược, chuẩn bị cáo từ trở về, Lục Tuyên Nghĩa vẫn còn muốn mời hắn đi thư phòng trò chuyện.

Hắn chối từ, cần phải trở về quán trọ dọn hành lý, không dám trễ nãi.

Biết là hắn ở tại quán trọ gần bờ sông của một họ hàng Lục gia, Phương Di Nương hỏi hắn tính thu thập hành lý chuyển đi nơi nào.

Hắn mới nói: “Tối qua khi lão thái gia chết, ta cùng sư phụ ở chỗ bọn họ vẫn chưa trả tiền thuê, sáng nay liền tìm chúng ta đòi tiền, sư phụ đem hết tiền trên người trả, tiệm đấy giá cũng cao, chúng ta tính chuẩn bị chuyển đến một quán trà khác gần đấy, tiết kiệm chút tiền.”

“Chuyện này làm sao được, ta đã thấy qua quán trà kia, dành cho các kiệu phu ngủ giường chung, Tiểu Vương đại phu y thuật tinh xảo, tuấn tú lịch sự, làm sao có thể đi chỗ đó ở.” Lục Tuyên Nghĩa phản bác.

Phương Di Nương mang theo chút tâm tư nhỏ, hỏi: “Tiểu đại phu, ngươi mỗi lần đến nhà chúng ta xem bệnh liền có ba lượng bạc, như thế nào không có tiền trọ?”

Lý Lệnh Kỳ mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Sư phụ ý chí to lớn, nói nếu gặp ai mang bệnh mình liền chính là thầy thuốc, họ không có tiền thì tự lấy tiền túi ra trả cả tiền thuốc lẫn tiền chữa...”

“Khó trách, ta nhìn lão thần y đã qua tuổi cửu tuần, vẫn thân thể tráng kiện, ý nghĩ rõ ràng, là người tốt có đến báo ơn nha. Vậy mà quán trọ này lại không muốn cho lão thần y ở...” Phương Di Nương nói, ánh mắt liếc qua người đàn ông duy nhất ở Lục gia.

Lục Tuyên Nghĩa nghĩ hai thầy trò hắn, một lão sư phụ qua tuổi chín mươi, một tiểu đồ đệ xấp xỉ mình, đến nhà ở cùng cũng không có vấn đề gì, liền thành khẩn mời: “Không bằng tiểu Vương đại phu tới nhà của ta đi, vừa hay tiện xem bệnh cho muội muội. Ngoài thư phòng ra ta còn có mấy gian phòng cho khách, vốn là cho các đồng học cùng trường nghỉ ngơi, bên trong có phòng bếp nhỏ độc lập, rất là tiện lợi.”

Huyễn Nương nghĩ di nương quả nhiên là tay lão luyện, trực tiếp mời hai thầy trò họ vào trong phủ, nếu sau nàng có nghi vấn thì thỉnh giáo cũng tiện. Nàng cũng mở miệng: “Tiểu đại phu xin an tâm, người trong quán trọ kia đúng thật có chút quá phận, uổng công ngươi vì lão thái gia nhà hắn phí hết tâm tư vẫn bị đòi tiền, đợi lát nữa ta gọi ma ma theo ngươi trở về, tìm hắn lấy lại tiền.''

Buổi sáng Lý Lệnh Kỳ cùng đám người kia ầm ĩ một trận, vốn trong lòng tích tụ oán khí, nghe lời nàng vừa nói, cảm thấy thật hả giận.

Phương Di Nương lại tiếp tục khuyên bảo, hắn cuối cùng đồng ý.

Thế là đệ nhất cãi nhau của Lục gia - Vương ma ma liền cùng hắn trở về gây thêm niềm vui cho quán trọ.

Phương Di Nương cảm thấy việc sinh tử của Trần Thị là chuyện quan trọng nhất, liền nói giấc mơ của nữ nhi cho Lục Tuyên Nghĩa.

Lục Tuyên Nghĩa vốn không tin quỷ thần, nhưng thấy nàng nói nghiêm túc, cẩn thận cân nhắc trên dưới thì cũng có vài phần hợp lý, nên chuẩn bị khuyên bảo Trần Thị không cần đi dự tiệc của lão yêu bà kia.

...

Lục Tuyên Nhã kết thúc một khúc đàn.

Mấy nha đầu v* già quay quanh lập tức tranh nhau khen ngợi nàng ta hết lời.

Hoa Lăng quận chúa nằm nghiêng ở trên tháp, nói: “So với tổ phụ ngươi thì còn có chút chênh lệch.”

Lục Tuyên Nhã dựa vào kế giường bà ta làm nũng: “Tổ mẫu, cháu gái chỉ là một tiểu nữ tử trong nội trạch, nơi nào có thể so sánh cùng đại tài tử nổi danh thiên hạ như tổ phụ chứ?''

Hoa Lăng quận chúa nhìn về phía trần nhà, ánh mắt có chút mê mang.

“Nổi danh thiên hạ... Tổ phụ ngươi năm đó thật đúng là nổi danh thiên hạ, khi phụ vương thiết yến trong phủ, lúc ấy quốc thủ Lâm Thanh Phong chính là khách vương phủ mời đến, hắn là đệ nhất cầm công, còn tổ phụ ngươi chỉ là một nam nhân từ nơi khác đến.

Lâm Thanh Phong vừa tấu xong, Lục Chấn Hiên liền lên đài nói muốn đàn một khúc, lúc ấy phụ vương ta cảm thấy hắn kiêu ngạo không xem người khác ra gì, muốn đuổi đánh ra, lại bị ca ca ta khuyên ngăn.

Chờ hắn tấu một khúc <tuyết trung làm> xong, thật lâu sau mọi người còn ngồi đầy lặng ngắt như tờ, Lâm Thanh Phong thì lên đài khen ngợi hắn mới là đệ nhất kinh thành. Chờ hắn báo tính danh, mọi người mới biết hắn là Lục Lang ở Giang Nam, danh chấn thiên hạ.

Lúc ấy ta mới mười sáu tuổi, trốn ở sau tấm bình phong xem...”

Bà nói những này, tất cả mọi người đều đã nghe qua vô số lần, một mặt trong lòng chán ghét, một mặt cảm thán, nếu như thật sự hoài niệm lão thái gia, thì vì sao vào những năm hắn bệnh nặng lại cùng hắn ầm ĩ thành như vậy?

“Hiện tại qua hơn bốn mươi năm, hoàng đế cũng đổi hai lần, cũng chỉ có ta còn nhớ rõ những chuyện năm đó, ha ha.” Hoa Lăng quận chúa nhìn về phía Lục Tuyên Nhã: “Tam nha đầu, tuy rằng từ phủ Ninh thân vương biến thành phủ An Ninh Quận Vương, không có thực quyền gì, nhưng Lục gia chúng ta vẫn bị gọi là trèo cao. Từ đây đến khi chất nhi kia của ta đến, còn chưa đủ thời gian một tháng, ngươi cần phải nhanh chóng nâng cao kĩ năng đánh đàn, Lưu Tuyền Cầm của tổ phụ ngươi này, giờ liền giao cho ngươi. Tổ mẫu coi như đã tận lực rồi, vợ chồng bọn họ mang theo thế tử đến xem ngươi, nhất định cần phải biểu hiện thật tốt.”

Lục Tuyên Nhã cúi đầu vâng lời: “Cháu gái đã hiểu.”

Hoa Lăng quận chúa lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc hai đứa con trai của ta ngay cả một đầu ngón tay Lục Chấn Hiên đều không thể so nổi, ngươi cũng chỉ mới bình bình. Lục gia muốn không đi xuống, không ngờ lại phải cần một nữ hài nhi đến giữ thể diện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.