Lập tức có vú già mang khăn mặt và nước ấm đến, cho Lý Lệnh Kỳ lau mặt. Sau đó liền lộ ra khuôn mặt vốn trắng trong thuần khiết, xinh đẹp tuyệt trần, Trần Thị chăm chú nhìn hồi lâu mới đáp ứng.
Họ cho hắn thay đổi quần áo đi về nghỉ, ngày mai phái một ma ma tới dạy quy củ.
Chờ hắn đi rồi, Trần Thị nói: “Huyễn tỷ nhi, tiểu nha đầu ngươi thật là, một đại phu đang yên đang lành, lại muốn hắn giả làm nha hoàn.” Bà ngừng lại một chút. “Chẳng biết tại sao, Hoàn gia cũng nói muốn tới chúc thọ cho quận chúa. Ngươi kĩ càng chút, đến đó ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, lời nói đoan trang chút. Nghe nói hắn lần này là theo người của Sở vương phủ đến Giang Nam ban sai, vừa hay biết quận chúa có thọ yến mới đến, hắn là người của Sở vương phủ, ngươi mà theo, cũng là cho Tứ phòng chúng ta thêm mặt mũi...”
Huyễn Nương đang uống sữa bò, nghe vậy thiếu chút nữa làm rớt cốc xuống đất.
“Hắn... Vì sao lại tới?” Kiếp kia không có chuyện này nha.
Trần Thị nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, phái người đi tìm hiểu còn chưa thu tin tức. Hắn đã tới rồi, nếu có thời gian nhàn hạ, cũng nên đến nhà chúng ta ngồi một lát, ngược lại không lý do bảo người trong cửa hàng truyền tin tức. Vốn danh mục quà tặng cũng không có nhà hắn, sau này Nhị bá ca nói muốn thêm vào. Cũng không biết hai người này gặp nhau lúc nào.”
Như vậy là đúng rồi, Nhị bá không có nam nhi tử, một đám nữ nhi được đối xử thập phần sủng nịch, Lục Tuyên Xuân trở về chỉ cần nói thấy Hoàn Thải Uyên tốt; hắn liền sẽ tận lực đi gặp một lần, đương nhiên còn cố gắng thúc đẩy Hoàn Thải Uyên giải trừ hôn ước.
Huyễn Nương cảm thấy rất cao hứng, trên mặt cũng bởi vì hưng phấn mà hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Trần Thị và Phương Di Nương thấy nàng tươi cười rạng rỡ, chỉ cho là nữ nhi muốn gặp vị hôn phu nên thẹn thùng vui sướng.
Thấy hai đứa có cảm tình tốt; họ cũng vui vẻ. Trần Thị thì muốn tương lai nhi tử mình có chỗ dựa vào, Phương Di Nương là thật tâm vì nữ nhi mà cao hứng.
Lý Lệnh Kỳ sau khi trở về, phát hiện túi vàng bạc châu báu hắn từ chối đã được đặt trên bàn. Nguyên lai khi hắn đang trang điểm thì Huyễn Nương cũng cho người đưa tới cho Tần thần y.
Lúc hắn ngồi trong viện nghiền thuốc bột, lại có một vú già đến, là Trần Thị phái, cho hắn một túi kim châu nhỏ, nói tiểu thư nhà mình không hiểu chuyện nên mạo phạm tiểu đại phu, mấy ngày sau này còn ủy khuất tiểu đại phu, đây mang theo một chút thành ý xin vui lòng nhận.
Lý Lệnh Kỳ lần này nhận lấy, hắn biết chút tiền ấy đối với chủ mẫu như Trần Thị mà nói vốn không đáng kể.
Một lát sau, lại thêm một nha đầu, là bên cạnh Phương Di Nương, cho hắn ngân phiếu một ngàn lượng, nói tiểu thư nhà mình không hiểu chuyện, thỉnh tiểu đại phu hiểu cho, vạn mong tiếp tục chữa trị cho tiều cô nương, ngay cả an nguy của chủ mẫu sau này cũng dựa vào tiểu đại phu, một chút tâm ý xin vui lòng nhận.
Lý Lệnh Kỳ vẫn nhận.
Sáng sớm hôm sau, hắn cầm túi châu ngọc muốn đi trả cho Huyễn Nương, nhưng nữ quyến ở nội viện, hắn không tiện vào, liền nhờ một vú già đi gọi một tiểu nha hoàn đến, đưa đồ vật cho nàng.
“Tiểu Vương đại phu lại không cần những thứ này?” Huyễn Nương ước lượng vật trong túi, trong lòng cảm thấy áy náy.
Thung Nhi nói: “Cũng không phải không cần, hắn nói tối qua thái thái bên kia đã đưa cho hắn vàng bạc, di nương cũng thế. Hắn cảm thấy tiểu thư không dư dả như hai người, liền đem vật về với chủ.”
“Như vậy... cũng được, không thì lại ủy khuất hắn.” Huyễn Nương đưa túi châu báu cho Kim Diệp đứng bên cạnh. “Bảo người khảm trở lại hết đi.”
Lão ma ma hiểu lễ nghi từng trải việc đời, trừ người tất yếu của Trần Thị bên kia, cũng chỉ có Vương ma ma bên cạnh Huyễn Nương.
Cố tình Huyễn Nương cũng nói muốn đi tham gia thọ yến, muốn gấp rút ôn tập huấn luyện lễ nghi, Trần Thị đơn giản cho Lý Lệnh Kỳ và nàng cùng nhau học quy củ.
Hiện tại người dân càng thêm phóng khoáng, phụ nhân trong kinh thành đều có thể thân mặc nam trang cưỡi ngựa xuất hành, còn tiểu thư bên người luôn luôn có nha đầu bà mụ đứng thành một đám lớn, cũng không sợ hai người bọn họ lộ cái gì.
Vương ma ma là người hầu Lục gia, là con dâu của bà vú Lục Thượng Thư năm đó, bà vú của Lục Tứ Lang, nay tuổi lớn, theo Huyễn Nương chỉ bảo nàng lễ nghi quy củ.
Huyễn Nương chân có thương, ngồi nghe giảng bài.
Lý Lệnh Kỳ đứng ở bên cạnh.
Hắn hôm nay vẫn như trước vận một kiện áo choàng trắng làm bằng vải bố, nghe Vương ma ma chỉ bảo, lông mày hơi nhướng, nếu không phải chính tai nghe, hắn cũng không biết làm nữ tử lại phiền toái như vậy.
...
“Đi theo bên người chủ tử, cần phải cúi thấp đầu, chủ tử hoặc là khách quý địa vị cao không gọi ngươi ngẩng đầu, vậy thì không thể ngẩng đầu.”
“Tiểu thư cũng giống vậy, hiện tại bên ngoài lưu hành phong cách gì chúng ta mặc kệ, ngươi cần phải luôn biểu hiện khiêm tốn giống Đại tiểu thư, không cần phải cao ngạo nhìn người, tùy thời còn phải điệu thấp một chút. Tốt nhất chỉ nên cùng tỷ muội ngồi một chỗ. Giả như Hoàn công tử muốn gặp tiểu thư một mình, tiểu thư tốt nhất giả vờ không thấy, chỉ phái Thung Nhi hoặc Đồng Nhi đi truyền tin, không thì mượn cớ.”
...
Lý Lệnh Kỳ ngáp một cái, nhàm chán hỏi: “Hoàn công tử là ai?”
Nha đầu v* già chung quanh nhìn hắn, không dám trả lời.
Vương ma ma nói: “Tiểu Vương đại phu, này cũng không liên quan đến ngươi, là vị hôn phu của tiểu thư, cũng sẽ đi chúc thọ quận chúa nương nương.”
Lý Lệnh Kỳ mở to hai mắt trừng trừng nhìn tiểu cô nương ngồi xe lăn mang thần sắc lạnh nhạt.
Nàng... Có vị hôn phu?! Vậy tại sao lại còn trêu chọc ta???