Phật Hệ Thứ Nữ Nghịch Tập

Chương 3: Chương 3




Theo lý thuyết, nếu phong hoàng hậu, đại thần nên có ý kiến, nhưng những lão kia đã trải qua cung biến nên hết sức cáo già, các thần tử vừa nghe là truy phong người chết làm hoàng hậu, liền dồn dập hai mắt đẫm lệ vì nàng phú thơ viết văn, còn tiếp thu ý kiến quần chúng đem tân đế vốn không nghĩ tới lễ tiết nhất tự an bài thỏa đáng.

Huyễn Nương đứng xem đều hối hận, những chuyện tốt này, nàng nếu như còn sống thì tốt biết bao nhiêu?

Trong cung mời tăng đạo cùng nhau làm pháp sự, vốn có thật nhiều oan hồn tại một hôm đẫm máu ấy chen chúc, nhưng khi cúng bái hành lễ bắt đầu, đều lập tức hồn phi phách tán, toàn bộ quỷ hồn đi lại trong hoàng cung chỉ còn mỗi Huyễn Nương.

Nga, không, còn có một con trong chính điện Đại Hành hoàng đế.

Hắn vốn vẫn ngậm nguyên thi thể mình bên cạnh, đại khái có chút cô độc, liền chạy ra tìm quỷ khác nói chuyện phiếm.

Huyễn Nương lần đầu tiên gặp vị hoàng đế này, mặc dù mọi người đều là quỷ hồn, vẫn hành lễ.

Hoàng đế quỷ vui tươi hớn hở gọi nàng hai tiếng con dâu, tuổi lớn, có chút lảm nhảm, vòng vo vòng vo nói rất nhiều cung đình bí sự.

Đều là quỷ, cũng không sợ nàng để lộ bí mật.

Huyễn Nương rốt cuộc sáng tỏ tò mò bát quái bao lâu.

Tân đế Lý Lệnh Kỳ tuy rằng được gọi là mồ côi mẹ, nhưng trên thực tế là con của một nữ nhân. Lúc trước hoàng đế quỷ lâm hạnh một cung nữ lúc cha hắn bệnh nặng, liền có Lý Lệnh Kỳ.

Vết thương trên mặt Lý Lệnh Kỳ là do hoàng hậu đốt.

Thái tử trời sinh trí lực thấp hơn người thường, nhưng hoàng đế quỷ cho rằng đế quốc chế độ đã ổn, chỉ cần cho thái tử phối hợp tốt cùng chút đại thần có tài năng, nhưng ngược lại không thể thuận lợi duy trì, quốc gia còn đi xuống. Hắn liền coi trọng các thứ tử vốn bị mình xa lánh, trong đó cũng có Lý Lệnh Kỳ.

Hắn là người có năng lực mạnh nhất.

Bộ tộc hoàng hậu mưu phản, hoàng đế vốn thích ăn đan dược, bất tri bất giác bị hoàng hậu hạ độc mạn tính.

Hiện tại Lý Lệnh Kỳ xoay chuyển càn khôn, hoàng đế quỷ đương nhiên rất hài lòng.

Lý Lệnh Kỳ hạ lệnh lập tức lăng trì xử tử quốc cữu mưu phản, lại một hồi xử phạt tứ thái tử và hoàng hậu, hoàng đế quỷ nhìn thấy không có bất kỳ lưu luyến nào nữa, thăng thiên mà đi.

Trong cung chỉ còn một quỷ hồn là Huyễn Nương.

Người nàng căm hận đều nhận lấy báo ứng.

Hoàn Thải Uyên chiếm nhà, liền giết cửu tộc, đương nhiên cửu tộc bên trong bao gồm Lục gia.

Toàn bộ con cái của Hoa Lăng quận chúa đều vì thân cận với thái tử, cùng với quốc cữu chịu một đạo lăng trì.

An Ninh Quận Vương bị giam giữ, vương phi Lục Tuyên Nhã tự sát, An Ninh Quận Vương đưa sổ sách ghi chép, giảo biện đều là bị Lục thị mê hoặc.

Còn Hoa Lăng quận chúa xuất phát từ tôn kính trưởng bối nên tân đế cũng không động nàng, còn cố ý ban thuởng mười cung nữ, đem đến bên người nàng, để cho không đến mức không người hầu hạ.

Lúc Hoa Lăng quận chúa hơn bảy mươi tuổi, cứ thế đâm đầu vào trụ tự sát.

Huyễn Nương đi lại quanh Lý Lệnh Kỳ, nhìn hắn mạnh mẽ xử lí chính sự, thức khuya dậy sớm, còn kiên trì mỗi ngày đến nơi nàng an nghỉ tâm sự.

Huyễn Nương lại biết rất nhiều nàng khi còn sống đều không rõ.

Cái gì hơn mười tuổi quen biết, hữu duyên không phận, nghĩ lầm ngươi ghét bỏ vết thương trên mặt ta.

Nàng cũng không biết trước kia đã từng gặp hắn, cũng không biết hắn đối với chính mình thế nhưng nhất kiến chung tình.

Đã là quá muộn.

Nàng muốn nói một câu, nàng tuyệt không ghét bỏ vết thương ấy, nhưng vốn dĩ một người một quỷ, như thế nào có thể khai thông?

Cả đời này nàng chịu quá nhiều đau khổ, sống cũng không có quyến luyến, lúc chết đi biết được hóa ra vẫn luôn tồn tại một nam tử đối với nàng tình cảm sâu đậm như vậy, thế nhưng lưu luyến nhân gian không muốn rời đi.

Nếu có thể trở lại cùng hắn lúc mới gặp kia thì tốt biết bao nhiêu.

...

“Cô nương, mau đứng lên uống thuốc.” Bên tai truyền đến gọi ôn nhu.

Huyễn Nương mở to mắt, trước mặt là một thiếu phụ ôn nhu mỹ mạo, là thân mẫu Phương Di Nương của nàng, lại nhìn trần nhà, là phòng ở lúc nàng còn bé.

Tiểu nha hoàn bên cạnh dâng dược lên cho Phương Di Nương.

Phương Di Nương dùng thìa ngọc đút vào miệng Huyễn Nương, “Cô nương, hôm qua có lão thần y đến cửa đổi dược, nói theo phương thuốc của hắn, cô nương về sau đi lại không ngại.”

Huyễn Nương nhìn thân mẫu phát ra thanh âm từ ái thật lòng, sợ hãi hỏi: “Hôm nay là Thần Hưng năm nào?”

Phương Di Nương cười: “Thần Hưng năm 13, cô nương ngã chân sao lại giống ngã đầu, hồ đồ không giống lúc trước.” Trong tay là chén dược đã hết, nàng đem bát đưa cho tiểu nha đầu bên cạnh, vươn bàn tay trắng nõn thon dài chỉnh lại góc chăn.

Huyễn Nương tinh thần hoảng hốt, nàng tự sát khi đã là Thần Hưng năm 26.

Nay trở lại năm mười một tuổi thì xảy ra việc nàng leo cây té gãy chân, nằm dưỡng thương ở nhà hồi lâu.

Phụ thân đặt tên nàng là Lục Mộng Điệp, bởi ngày ấy nàng sinh ra, phụ thân mơ mình hóa làm hồ điệp nhảy múa tại mép nước, tỉnh lại thì than thở không biết bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư, hồ điệp chi mộng vi Chu dư?*

*Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

Biết được di nương sinh ra một thiên kim, trán còn có một vết bớt hồ điệp, liền đặt tên Mộng Điệp, nhũ danh Huyễn tỷ nhi.

Nay Huyễn Nương cũng không biết là Thần Hưng năm 26 là thật, hay vẫn là Thần Hưng năm 13 hiện tại mới là thật, hay là cả hai đều là giả, nàng bất quá chỉ là một cánh hồ điệp đang trong giấc mơ hóa thành Lục Mộng Điệp?

Nhưng nam nhân tên gọi Lý Lệnh Kỳ trong đầu nàng lại thập phần chân thật.

“Di nương, quý nhân trong kinh có một phong hào Bình Thân Vương không? Hắn tên Lý Lệnh Kỳ.” Huyễn Nương hỏi, nàng muốn tìm đến Lý Lệnh Kỳ, nói cho hắn biết Hoàng hậu nương nương sẽ hại ngươi.

Phương Di Nương bình thường quan hệ khá tốt, biết rất nhiều tin tức.

“Quý nhân trong kinh, mỗi nhà ta đều nhớ, vương gia này ngược lại chưa từng nghe qua, cô nương như thế nào hỏi chuyện đấy?” Phương Di Nương từ ái nói.

Huyễn Nương liền thuận miệng bịa chuyện bảo là chính mình trong mộng mơ thấy quý nhân đưa cho vật gì đó.

Không có người tên Lý Lệnh Kỳ? Nàng có chút mê mang, chẳng lẽ đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng?

“Chuyện mơ thấy vương gia tặng ngươi gì đó đừng vội nhắc lại. Nếu người bên ngoài biết đều nghĩ ngươi thấy người sang bắt quàng làm họ.” Phương Di Nương nói.”Ngày hôm qua nhận được tin từ Hoàn gia, nói đại công tử nhà hắn được Sở vương thưởng thức, cùng Sở vương thế tử đi học, còn theo xuất nhập hoàng cung, nhi tử kia của Hoàn gia tiền đồ rộng lớn, đó lại là phúc khí của cô nương.”

Huyễn Nương nhớ tới Hoàn Thải Uyên liền cảm thấy ghê tởm: “Di nương, ta nghĩ nên từ hôn.”

“Cô nương, ngươi đây là trúng tà gì?” Phương Di Nương bắt đầu hoảng loạn, mồ hôi lạnh ròng ròng, nâng mặt nàng nói: “Cô nãi nãi của ta, đây là hôn sự lão gia đã định, Hoàn gia lão gia hiện tại ở Hàn Lâm viện, Hoàn phu nhân với Sở vương phi kết hôn, phi thường tốt, chúng ta không thể tìm ra mối hôn sự nào tốt hơn đâu.”

Bên ngoài có người báo: “Thái thái trở lại, gọi di nương qua nghị sự.”

Phương Di Nương dặn dò nàng không được nhắc lại hai chữ từ hôn, vội vàng ra ngoài, sau vào cùng mẹ cả Trần Thị.

Huyễn Nương trên giường ngồi dậy khẽ khom người nói: “Vấn an mẫu thân.''

Trần Thị đã ngoài 30, gương mặt tròn tràn đầy sức sống, nhìn còn pha tuổi trẻ kiều diễm, lại mặc một thân lam y bình thường.

“Nhanh nằm, Huyễn tỷ nhi tỉnh lại, rốt cuộc ta cũng có thể yên tâm, nếu lão gia về nhà, ta cũng không đến mức không có mặt mũi gặp hắn.” Trần Thị ngồi xuống một bên giường, thần sắc lộ ra vài phần đau khổ.

Phương Di Nương cũng ánh lên buồn bã.

Lục Tứ Lang thích vẽ cảnh núi sông, thường xuyên cùng nhóm đồng tử đi lên núi vẽ tranh, xe ngựa hay tùy tùng đều một mực không cần. Mùa đông năm kia hắn đi một chùa miếu gần đó vẽ bích họa cho một thầy tu có quan hệ tốt với mình, nửa tháng không có tin tức, Trần Thị sai người hỏi, thầy tu nói Lục tứ lão gia vẫn chưa từng đến, đúng thật là đã mất tích.

Huyễn Nương nhớ tới kiếp trước nàng sống ở phủ quận chúa có lần nghe người ta nói bên ngoài có kẻ tự xưng Lục Tứ Lang, đại bá phát hiện là giả mạo, bị đuổi đánh ra.

Huyễn Nương cầm bạc đi hỏi thăm, mới biết nam nhân lưu lạc về quê Giang Nam, điên điên khùng khùng nói mình là Tứ công tử của Lục Thượng Thư.

Nam tử kia tay chân đều bị bẻ gãy, trên mặt bị người vẽ bậy, viết chữ còn viết không lưu loát, nói chuyện lại bừa bãi, làm sao có thể là người thi họa song tuyệt, phong lưu phóng khoáng - tài tử Lục Tứ Lang.

Huyễn Nương vẫn là muốn sai người đi tiếp tế hắn một phen, lại nghe nói nam tử bị đánh chết tại căn miếu đổ nát nào đó.

Nay Huyễn Nương hoài nghi người kia chính là phụ thân hắn, trong lòng một trận rét run.

Đại bá hại chết phụ thân?

Nàng cũng nghĩ không ra, do dự một hồi, vẫn là giản lược nói.

“Mẫu thân, nữ nhi mơ thấy phụ thân bị tặc nhân hại. Tay chân bị đánh gãy, mặt bị vẽ lên, đầu óc cũng không minh mẫn, muốn về nhà lại không hiểu sao quên mất danh tính cùng người thân. Mẫu thân trước sai người cẩn thận tra tìm, lại nhờ cữu cữu gia điều tra nghe ngóng, phác họa ra bộ dáng hắn, sau khi trải qua giấc mộng này, nữ nhi nắm chắc sẽ tìm được.”

Trần Thị dùng tấm khăn che mặt khóc không ra tiếng: “Lão gia mất tích đã hơn một năm, nguyên bản nghĩ chính là bị người hại, nếu có thể còn sống cũng do chúng ta có phúc phận, ta lập tức sai người Huyễn tỷ nhi nói đi thăm dò.”

Huyễn Nương trịnh trọng ở trên giường cúi đầu bái Trần Thị: “Từ trước đến nay là nữ nhi bướng bỉnh, chọc mẫu thân phí rất nhiều tâm tư. Sau này nữ nhi nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không để mẫu thân phiền lòng.”

Lục gia tứ phòng có một trai một gái.

Phương Di Nương vốn là nha hoàn bên người Trần thị, được đề ra thông phòng. Bình thường đối với Trần Thị trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng, cố ý Trần Thị cũng cực thương Huyễn Nương, đem nàng coi như thịt đầu tim, lần này thấy thần sắc Huyễn Nương kính trọng, không giống bộ dáng bướng bỉnh nghịch ngợm như trước khi bị té.

Trần Thị trong lòng cảm thấy an ủi, ôm Huyễn Nương dỗ: “Con của ta, ngươi đã tiến bộ. Ta còn nghĩ ngươi sẽ bị lão yêu bà ấy chọc đến ngây ngốc, nay ngươi hiểu rõ tốt xấu, phụ thân ngươi nếu biết cũng sẽ vui vẻ.”

Huyễn Nương ở trong ngực Trần Thị nhịn không được khóc lớn.

Ký ức tái hiện, Trần Thị chết bất đắc kỳ tử. Phụ thân không ở đây, Trần Thị đơn độc chống đỡ Tứ phòng nho nhỏ này, ngay vào đại thọ sáu mươi tuổi của “lão yêu bà” Hoa Lăng quận chúa đột nhiên qua đời.

Khi đó nàng còn đang ở nhà dưỡng thương, ca ca tuy đi tham gia yến hội nhưng lại cùng huynh đệ một chỗ.

Mẹ cả, nha hoàn, ngay cả bà mụ đều nói là Trần Thị cùng mọi người uống trà nói chuyện bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên. Đại phu còn chưa đi đến liền tắt thở, Lục gia khám nghiệm tử thi chỉ nói là Trần Thị có ẩn tật, buổi tiệc trúng đồ ăn không hợp cho nên chết bất đắc kỳ tử.

Ca ca làm lễ tang xong xuôi liền dẫn nàng chuyển về biệt viện quận chúa.

Từ sau đó không lâu thì ca ca cũng đi, rồi di nương động phải lão yêu bà quận chúa kia, bị đem bán đi mất.

Đời này, Huyễn Nương không xác định sự việc vào Thần Hưng năm 26 là thật hay giả, nhưng vẫn thủy chung biết Lục gia đại phòng, Nhị phòng đều không phải thứ tốt, nàng sẽ hảo hảo bảo vệ Trần Thị, di nương cùng huynh trưởng!

Đại nha đầu Kim Diệp đến báo: “Thái thái, lão thần y không đến, ngược lại đưa đồ đệ tới đổi dược.”

Trần Thị: “Mời vào đi.”

Phương Di Nương bảo hai vú già nâng Huyễn Nương đến bên cửa sổ, ánh sáng lung linh huyền ảo, vô cùng sinh động.

Cửa mở ra, đồ đệ kia tuổi cũng nhỏ, Trần Thị và Phương di nương cũng không né tránh, đứng trong phòng canh chừng.

Kim Diệp mang nam hài mặc bạch y thô sơ tiến vào.

Hắn chừng mười hai mười ba tuổi, cao cao gầy gầy, thân hình của một thiếu niên đang độ trưởng thành. Chỉ là… khuôn mặt tuy non nớt nhưng dung nhan vẫn rất xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như tuyết, mày kiếm nhập tấn, mắt như có làn nước khẽ động đậy đa tình.

Nữ nhân trong phòng đều bất giác nín thở vài giây, thở dài, quả là một mỹ thiếu niên.

Huyễn Nương hồi thần nhanh hơn người khác, cô liền cảm khái, cả hai đời thì thiếu niên này là người có dung mạo đẹp nhất nàng từng gặp, bất luận nam hay nữ.

Tiểu lang trung* mang bộ dáng phong lưu hào hoa, nhưng tính cách lại cực nghiêm cẩn, thủ pháp đổi dược cũng vô cùng ổn trọng thuần thục, mà cử chỉ đoan chính, nha đầu bắt chuyện với hắn, hắn đều không đáp, lời chỉ cúi đầu hành lễ, ngược lại giống như bản thân mới chính là hoàng hoa khuê nữ bị đùa giỡn.

*tiểu lang trung: thầy thuốc

“Gặp qua thái thái, tiểu thư.” Tiểu lang trung có hơi khom mình hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.