Phật Môn Ác Thê

Chương 21: Chương 21: An Bài




CHƯƠNG 21: AN BÀI

“Tiểu thúc!”

Bắc Minh thản nhiên mở miệng, ngữ khí không nặng không nhẹ, chỉ đơn giản hai chữ liền làm cho người ta nghe ra y phi thường không vui. Bắc Vũ Phong nhất thời nghẹn đỏ mặt không dám nhiều lời, so với đại ca, hắn ngược lại tương đối sợ tiểu chất tử này.

Âm Tế Thiên liếc nhìn Bắc Minh, kỳ thực hắn rất chờ mong Bắc Minh cùng các bậc gia trưởng Bắc gia đánh nhau một trận lớn, tốt nhất là trong cơn tức giận mấy vị trưởng lão Bắc gia kia đem mình đuổi khỏi Bắc gia.

Bắc Minh mặt không đổi sắc nghiêng đầu nhìn Âm Tế Thiên, sau đó lại nhìn mọi người ngồi trong đại sảnh, nói: “Vừa lòng!”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, người quen thuộc với Bắc Minh nghe là biết lời này của y ý nói là y cảm thấy hết sức vừa lòng với Âm Tế Thiên, lập tức có người cảm thấy Âm Tế Thiên không xứng với Bắc Minh vội lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý có người lộ ra vẻ mặt cười nhạo, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng có người vẻ mặt thong dong bình tĩnh, giống như việc này chẳng liên quan tới mình, còn có người phi thường hài lòng với biểu hiện của Bắc Minh.

Đương nhiên, người biểu hiện ra vẻ phi thường hài lòng chỉ có một người là Bắc Vũ Hoành, từ đầu tới cuối hắn đều mang ý cười ôn hòa. Bắc Vũ Phong sắc mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. Âm Tế Thiên khóe mắt run rẩy. Nam nhân nhày nói chuyện luôn luôn đều ngắn gọn như vậy sao? Hắn rất vừa lòng? Rốt cục là ý gì?

Lúc này, trung niên nam tử ngồi ở vị trí chính giữa nãy giờ luôn lẳng lặng mỉm cười, rốt cục mở miệng nói: “Không quản Minh Nhi muốn sống cùng với ai, chỉ cần y vui vẻ, chúng ta liền không cần can thiệp vào làm gì!”

Bắc Vũ Phong vẫn có chút không cam lòng: “Ta chỉ là lo lắng cho Minh Nhi!”

Hắn nói sau đó trừng mắt nhìn Âm Tế Thiên, tiếp theo hít thật sâu một hơi, nhìn sang Bắc Minh nói lời thấm thía: “Minh Nhi, ngươi nên rõ ràng, tuổi tác của người thường nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm tuổi. Mặc dù ngươi có linh đan diệu dược, hắn cũng không sống quá hai trăm năm, ngươi… nghĩ thông suốt rồi sao?”

Tính cách Bắc Minh từ khi sinh ra đã thập phần đạm mạc, từ nhỏ đến lớn cũng không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra mặt, càng đừng nói đến việc y ra mặt bảo vệ ai. Hiện giờ y đối xú hòa thượng nói ra hai chữ vừa lòng, có thể thấy được là y thật tâm với xú hòa thượng. Vạn nhất có ngày xú hòa thượng đột nhiên rời đi…

Bắc Vũ Phong không dám tưởng tượng quá nhiều về việc hậu quả sau này sẽ như thế nào, hơn nữa cũng không tưởng tượng ra được. Nếu như có thể phòng ngừa trước chuyện sẽ phát sinh thì tốt biết mấy.

Mâu quang Bắc Minh trầm xuống, không chút do dự gật đầu, như là sợ Âm Tế Thiên sẽ tùy thời biến mất. Tay nắm Âm Tế Thiên không khỏi chặt hơn một chút. Ngón tay truyền đến đau đớn khiến Âm Tế Thiên nhăn mày lại. Hắn phát hiện sắc mặt Bắc Minh trừ bỏ một phần đạm mạc bên ngoài, còn thêm một phần ngưng trọng. Hắn không rõ, rốt cục Bắc Minh coi trọng hắn cái gì, vì sao bày ra bộ dáng không thể không có hắn.

“Nếu Tiềm trưởng lão cùng Vũ Phong đã không có phản đối việc hôn nhân này nữa, chúng ta đây cũng không nên quấy nhiễu làm gì. Bất quá lại không thể phá hủy quy củ của Bắc gia. Bắc gia tồn tại tới bây giờ, cũng không nuôi người rảnh rỗi, từ gia chủ cho tới đệ tử tạp dịch, chưa từng có ngoại lệ”. Bắc Vạn Trọng nói lời này là muốn nhắc nhở mọi người Tịch Thiên là phàm nhân.

Bắc Tiềm than nhẹ một tiếng, nâng mắt đảo qua mọi người.

Lúc này có người mở miệng nói: “Cửa hàng của ta bán các loại pháp khí, nếu không thể tự mình sử dụng pháp khí, liền vô pháp cùng khách nhân giao lưu, càng không thể nói đến chuyện bán được pháp khí.”

Kế tiếp, cũng có người mở miệng: “Ta quản lý bán đấu giá, vật quý trọng nhiều không kể hết. Nếu như không có năng lực, thì vô pháp trấn trụ khách nhân, cũng vô pháp cam đoan an nguy của khách nhân, càng không thể đảm bảo các loại trân bảo sẽ bị người khác đoạt đi hay không.”

“Ta quản lý dược điền, nếu như không có linh lực, liền vô pháp nuôi được dược thảo.”

Trong đại sảnh, ngươi nói một câu, ta nói một câu, có lý có tình. Chính là không có người nào nguyện ý tiếp thu phế vật bị phá hủy linh căn. Mà ngay cả tổng quản quản lý sự vụ của Bắc phủ cũng ra tiếng từ chối, lấy cớ không dám sai sử Thiếu phu nhân làm việc, cự tuyệt thu nhận Âm Tế Thiên.

Bắc Tiềm khó xử nhìn về phía Bắc Vũ Hoành: “Vũ Hoành, ngươi có an bài nào không?”

Ánh mắt Bắc Vũ Hoành chợt lóe, khóe miệng giơ lên ý cười ôn hòa: “Không tính là an bài, nhưng có tính toán đem Tịch Thiên đến Bắc gia thú viên. Nơi đó không cần linh lực tu vi vẫn có thể cho yêu thú ăn uống. Hơn nữa, chỉ cần bản thân có đầy đủ lực tương tác thì có thể huấn luyện được yêu thú, cho nên Tịch Thiên đi nơi đó là thập phần thích hợp.”

Bắc Vạn Trọng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.