CHƯƠNG 189: CHỈ CẦN NGƯƠI KHỎE MẠNH
Bắc Minh nằm trên giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ Âm Tế Thiên cọ tới cọ lui, hôn tới hôn lui trên người mình. Qua những hành động thân mật như vậy, y mới cảm nhận được sự quan tâm của Âm Tế Thiên dành cho mình! Mãi đến khi Âm Tế Thiên nằm im lìm trên ngực y, Bắc Minh mới ôm người vào lòng, nói:
“Sau khi ngươi tới Phàm giới, chưa từng thấy qua cảnh đêm nơi này. Tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, sáng sớm ngày mai lại về Tu Chân Giới, như thế nào?”
Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Được!”
Từ lúc nhìn thấy đám nam sủng trong hoàng cung của Hoàng Đế, hắn đã hoàn toàn mất hết hứng thú với Phàm giới, chỉ muốn mau mau lẹ lẹ rời khỏi đây. Âm Tế Thiên đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, vội ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh hỏi:
“Sức khỏe ngươi vẫn tốt chứ?”
Theo lý thuyết, linh khí ở Phàm giới không đủ, sẽ dễ khiến thân thể Bắc Minh suy yếu vô lực. Thế nhưng từ khi đi tới Phàm giới đến giờ, chẳng những không nhìn thấy Bắc Minh phát bệnh, mà ngược lại sức khỏe y còn tốt hơn xưa, sắc mặt cũng hồng hào hơn!
Đương nhiên, thân thể chuyển biến tốt là chuyện đáng mừng. Thế nhưng hắn sợ rằng Bắc Minh vì muốn hắn vui vẻ khi ở Nhân gian, nên cố giả bộ khỏe mạnh. Thậm chí lén hắn ăn đan dược để chống đỡ thân thể suy yếu!
Mắt Bắc Minh lóe lên: “Đừng lo lắng, ta còn chịu được một khoảng thời gian nữa!”
Âm Tế Thiên vẫn có chút không yên lòng: “Hay là về Tu Chân Giới luôn đi?”
Bắc Minh đè lại Âm Tế Thiên đang định bò dậy, nói: “Ở thêm nửa ngày cũng chẳng mất mát gì. Huống chi ngươi có nói từ nay về sau sẽ không bao giờ đến Phàm giới nữa. Vậy nên cứ chơi vui tối nay, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường trở về.”
Không đợi Âm Tế Thiên đáp lại, y nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngươi có biết Ngụy hồn là cái gì không?”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngụy hồn? Ngụy hồn là cái gì?”
Bắc Minh chau mày. Từ này là y nghe được từ miệng Tịch Thiên khi hắn uống say, có lẽ là Tịch Thiên nói bậy bạ. Nhưng y lại cảm thấy không đúng, bởi vì quả thật y là thiếu một hồn.
Nếu một người mà ít đi một hồn, tuyệt đối không có khả năng đi đứng suy nghĩ như thường nhân. Cho nên rất có khả năng trong cơ thể y có tồn tại một Ngụy hồn như Tịch Thiên nói. Nếu đúng như vậy, có vẻ cái Ngụy hồn kia sắp chống đỡ không được nữa rồi.
Âm Tế Thiên thấy y im im không nói, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Bắc Minh lấy lại tinh thần, ôm hắn vào trong lòng: “Từ giờ đến khi trời tối còn một canh giờ nữa, ngươi cứ nghỉ tạm một hồi đi!”
Âm Tế Thiên phát hiện Bắc Minh có tâm sự, hơn nữa còn liên quan tới thân thể của y: “Bắc Minh, ta hy vọng ngươi đừng giấu ta bất cứ chuyện gì có liên quan đến thân thể của ngươi, ta không muốn mình là người cuối cùng biết được mọi chuyện. Có thể ngươi nói ra, ta cũng không giúp được gì cho ngươi. Thế nhưng, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ cố hết sức, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn, ta cũng sẽ làm cho cơ thể của ngươi tốt lên!”
Bắc Minh bị lời nói của hắn làm cho ngơ ngẩn, không tự chủ được mà lặp lại phần sau của câu nói kia: “Cho dù phải dùng mọi thủ đoạn…”
“Đúng vậy! Ta chỉ muốn ngươi khỏe mạnh!”
Trái tim Bắc Minh khẽ run lên!
Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn y, cười tủm tỉm nói: “Cảm động chưa?”
Bắc Minh: “…”
Âm Tế Thiên đưa tay chọc chọc eo y: “Nói đi! Nói đi!”
Bắc Minh: “…”
Âm Tế Thiên bất mãn: “Ta nói hay như vậy mà ngươi chẳng chút biểu cảm là sao?”
Đột nhiên Bắc Minh mạnh xoay người, đè Âm Tế Thiên xuống dưới thân, nhanh nhẹn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa khiến y cảm động vừa khiến y mất hứng kia. Sau đó, dùng hành động để diễn tả tâm trạng mãnh liệt của y lúc này.
Hai người dành toàn bộ buổi chiều mà ở trong phòng mây mưa cá nước, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, mới ló đầu ra khỏi cửa.
Bắc Minh dừng lại trước phòng Bắc Đẩu, nói: “Ta có một số việc muốn giao cho Bắc Đẩu, ngươi xuống lầu chờ ta một chút!”
Âm Tế Thiên gật đầu, vừa xuống lầu thì bắt gặp Tuyết Sư đang đứng trong sân, chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn sao trời.
“Tuyết Sư!”
Tuyết Sư nghe thấy Âm Tế Thiên gọi, vội vàng xoay người, cung kính nói: “Chủ tử, Tuyết Sư chỉ là tên chủng loại của chúng ta thôi. Tên của ta là Bạch Tư!”
Âm Tế Thiên nhìn thoáng qua trăng tròn trên trời: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Ta đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc nói: “Tinh hoa nhật nguyệt không phải nên tĩnh tọa mới có thể hấp thụ sao?”
“Đứng cũng có thể! Bất quá, chỉ có thể hấp thụ được một ít ánh trăng thôi!”
Âm Tế Thiên không hiểu gì về việc tu luyện của yêu thú, chỉ có thể cười cười, không lên tiếng nữa!
Bạch Tư không hiểu sao bỗng nhiên trở nên bối rối, lúc thì gãi đầu lúc lại hắn giọng, rồi thì vò vò áo bào, rõ ràng là đang không biết làm sao.
Âm Tế Thiên hồ nghi nhìn nó: “Ngươi sao vậy? Không phải trên người ngươi có rận đó chứ?” Trán Bạch Tư trượt xuống mấy cái lằn đen!
Nó nghẹn hồi lâu, mới mở miệng nói: “Chủ tử, ngài có biết yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm đều đang chờ ngài hay không?!”
Âm Tế Thiên kinh ngạc: “Chờ ta?”.
Bạch Tư dường như sợ hắn không tin, ra sức gật đầu!
“Chờ ta làm gì?”
Bạch Tư vội nói: “Chờ ngài mang chúng ta về Yêu giới!”
Âm Tế Thiên nhìn nó đầy kỳ quái: “Tại sao lại muốn ta mang các ngươi về Yêu giới? Chẳng lẽ các ngươi không biết đường về Yêu giới?”
Nếu như ngay cả bọn chúng cũng không biết, vậy sao hắn biết Yêu giới ở đâu chứ!
Bạch Tư lắc đầu: “Không phải! Là…”
Nó bỗng dưng im bặt, liền ngay sau đó có tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống!
Âm Tế Thiên trông thấy người xuống là Bắc Minh, lập tức quẳng chuyện Bạch Tư vừa nói với hắn ra sau đầu.
Bắc Minh dắt tay Âm Tế Thiên rời khỏi hậu viện.
Bạch Tư định đi theo.
Bắc Đẩu vội vàng ngăn nó lại: “Chúng ta không nên quấy rầy bọn họ!”
—
Bắc Minh mang theo Âm Tế Thiên rời khỏi khách ***, sau đó hòa vào dòng người náo nhiệt bên ngoài!
Âm Tế Thiên nhìn con đường treo đầy đèn ***g lớn, hưng phấn nói: “Không nghĩ tới cổ… khụ, chợ đêm ở Nhân gian lại náo nhiệt đến như vậy!”
Bắc Minh cười khẽ: “ Vậy ngươi cho rằng Nhân gian sẽ như thế nào?”
“Ta cứ nghĩ ở Nhân gian đến đêm thì nhà nhà người người đều đóng cửa ngủ sớm!”
“Cũng có một số người như thế!”
Bắc Minh kéo Âm Tế Thiên tới một sạp hàng nhỏ, lựa lấy một chiếc mặt nạ xanh đeo lên cho Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại muốn ta đeo mặt nạ!”
Bắc Minh nhân lúc chọn mặt nạ, che đi ánh sáng lập lòe trong con mắt, nói: “Ngươi không nhớ chuyện xảy ra hôm chúng ta vừa tới Phàm giới, bị người xung quanh ném đồ ư?”
Âm Tế Thiên chợt nhớ ra rằng, người Phàm giới rất khinh thường Gay, đành phải ngoan ngoãn mang mặt nạ: “Sớm biết vậy chúng ta ăn Dịch Dung Đan cho rồi!”
Bắc Minh chọn một chiếc mặt nạ màu xanh nhạt, vừa đeo vừa nói: “Ta không muốn ăn Dịch Dung Đan nữa!”
Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì có người uống rượu vào xong là quên mất tiêu ta. Đã thế, còn kéo cổ áo ta hỏi có phải ta bắt Bắc Minh đi hay không?!”
Âm Tế Thiên: “…”
Thảo nào khi hỏi việc sau khi hắn uống say, Bắc Minh lại không nguyện ý nhắc tới!
Sau khi Bắc Minh mang mặt nạ vào, lại mua thêm hai cái hà đăng hình hoa sen, rồi đưa bút lông cho Âm Tế Thiên: “Viết nguyện vọng của ngươi lên đây đi!”
Âm Tế Thiên cầm bút lông, đầy mặt ngượng nghịu mà nhìn hà đăng.
Bắc Minh thấy hắn chậm chạp không hạ bút, hỏi: “Không có nguyện vọng gì ư?”
“Không phải!”
“Không nghĩ ra nên viết gì?”
“Cũng không phải!”
“Vậy…”
Âm Tế Thiên buồn bực nửa ngày, đành phải mang vẻ mặt đau khổ thừa nhận: “Ta không biết dùng bút lông!”
Bắc Minh phì cười một tiếng: “Khó trách lần tước lúc ngươi làm sổ sách, phải giả bộ gãy tay!”
Âm Tế Thiên tức giận nói: “Ta giả vờ gãy tay bộ dễ dàng lắm sao? Cuối cùng tay ta còn bị ngươi bao thành cái bánh chưng!”
“Lúc đó ta nghĩ ngươi cố ý gãy tay để lừa ta làm sổ sách hộ, vì vậy ta mới bao tay ngươi thành một cục. Ai mà ngờ, là do ngươi không biết dùng bút lông!”
Bắc Minh nhớ tới Âm Tế Thiên khi đó, thực sự rất đáng yêu, nhịn không được kéo hắn vào lòng, hôn một cái, nhưng không ngờ chỉ đụng tới mặt nạ của đối phương.
Y bất mãn khẽ mắng: “Chết tiệt!”
“Không hôn được chứ gì! Đáng đời ngươi! Ai bảo ngươi cười ta!”
Âm Tế Thiên đẩy y ra, sau đó dùng tay dính mực nước, trực tiếp viết lên hà đăng!
Bắc Minh nhìn hắn lưu loát viết lên hà đăng, không giống như là không biết chữ, cũng không giống người không biết viết chữ, chẳng lẽ chỉ đơn thuần không biết dùng bút lông?
“Được rồi!” Âm Tế Thiên hài lòng nhìn chữ viết trên hà đăng rồi cúi người thổi thổi cho khô.
“Nguyện ước của ngươi là gì vậy?”
Âm Tế Thiên vội giấu hà đăng ra sau lưng: “Nói ra sẽ không còn linh nghiệm! Đi, chúng ta đi thả hà đăng!”
Đúng lúc này, trên không bỗng vang lên một trận tiếng vang ‘Bùm’!