Phật Môn Ác Thê

Chương 206: Chương 206




CHƯƠNG 202

Lúc Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi từ trên lầu xuống, trừ Hư Không ra thì tất cả mọi người ai nhìn thấy thiếu niên kia cũng giật mình.

Hắn chính là tên hòa thượng đó sao? Dung mạo này cũng quá mức diễm lệ rồi!

Hư Không khó nén được kích động, miệng không ngừng kể lại chuyện lúc xưa: “Đứa bé khi xưa ta một tay dọn phân một tay dọn nước tiểu, vậy mà nháy mắt một cái đã lập gia đình, lấy chồng … vợ!”

Hư Vô trưởng lão lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Hòa thượng xuất giá, không làm mất mặt đã tốt lắm rồi! Có gì mà vui vẻ!!”

Vừa nói xong thì … ‘Chát’, cái ót của hắn bị xán một bạt tai. Hư Không thở phì phì trừng Hư Vô trưởng lão: “Không biết hai hôm trước khi nhận được sính lễ của của Bắc gia, ai là người cười đến toe toét!”

Hư Vô trưởng lão vô cùng nghẹn khuất: “Sư huynh… Ngươi là đang nói mình à?”

Sính lễ của Bắc gia, Hư Không đều giữ hết lại làm của riêng mà. Sở dĩ hắn cao hứng, là rốt cục Hư Không cũng có linh thạch trả nợ cho hắn!

Hư Thực trưởng lão nghe bọn họ rì rầm cãi nhau, lập tức nghiêm khắc nói: “Các ngươi một tên là sư phụ, một kẻ là sư thúc. Không thể ra dáng trưởng bối một chút được sao?”

Hư Vô trưởng lão nghe vậy liền im re, còn Hư Không quay sang nhìn Âm Tế Thiên, nói bâng quơ: “Nhớ năm đó, khi ta ẳm Tịch Thiên về, người phản đối Tịch Thiên nhập phái nhiều nhất chính là Hư Vô sư đệ. Thật không ngờ đã bao năm trôi qua rồi, ngươi vẫn chẳng vừa mắt Tịch Thiên!”

Khóe mắt Hư Vô trưởng lão co rút, cố gắng nhịn xuống, không thèm chấp nhặt với Hư Không.

“Thật may! Tịch Thiên được gả vào Bắc gia! Từ nay về sau không cần phải nhìn sắc mặt Hư Vô sư đệ nữa. Bất quá, cứ mỗi lần ta nhớ đến chuyện lúc Tịch Thiên mới bị hủy linh căn liền bị nhốt vào thạch thất, ta vẫn đau lòng không thôi!” Hư Không nói xong lại đánh một cái vào ót của Hư Vô trưởng lão: “Ngươi nói xem! Cớ gì cánh tay ngoài dài hơn cánh tay trong, bộ ngươi tưởng ngươi giúp đỡ người ngoài thì sẽ được vang danh là chí công vô tư hay sao? Hừ! Ta chỉ biết, bọn họ xem ngươi chẳng thua gì thằng ngu!”

(Đồng nghĩa với Khôn nhà dại chợ)

“Sư huynh!” Hư Vô trưởng lão lạnh lùng trừng Hư Không. May là sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Tịch Thiên, nếu không, bị sư huynh dạy dỗ ngay trước đám đông như vậy, thật sự rất mất mặt.

“Hư Không!” Hư Thực trưởng lão không nhịn được nữa, đưa tay đập một cái vào ót y. Hư Không uất ức nhìn Hư Thực trưởng lão: “Sư huynh, ta là đang bênh vực cho Tịch Thiên! Còn có, ta cảm thấy nên chữa trị hai cánh tay của Hư Vô sư đệ đi, để sau này nó khỏi dài ra bên ngoài nữa!”

Hư Thực trưởng lão tức giận trừng y một cái: “Nên trị chính là ngươi, hai tay của ngươi mới là dài quá mức rồi!”

“Ế!” Hư Không đầy mặt ngạc nhiên nhìn Hư Thực trưởng lão: “Sư huynh, ta không ngờ tới ngươi cũng biết nói đùa đó nha!”

Hư Thực trưởng lão: “…”

Có một vị trưởng lão chen vào nói: “Hư Không, hôm nay là ngày vui của đồ đệ ngươi. Đừng có làm mất vẻ nghiêm trang của một vị sư phụ!”

“Ta vốn muốn ra dáng sư phụ trước mặt Tịch Thiên cho nên cố ý tìm Hư Vô sư đệ tính nợ, như vậy mới tỏ rõ oai nghiêm của ta được.”

Hư Thực trưởng lão, Hư Vô trưởng lão quyết định không nó chuyện với Hư Không nữa, để tránh bị y làm cho tức chết! Hư Không nhìn thấy Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi tới phía này, vội vàng ngồi thẳng lưng lên, hưng phấn nói: “Bọn họ tới! Bọn họ tới rồi!”

Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi tới trước mặt Hư Không, quỳ xuống. Âm Tế Thiên nhận lấy chén trà từ một vị tiểu hòa thượng, dâng lên trước mặt Hư Không: “Tịch Thiên cảm tạ ơn dưỡng dục nhiều năm qua của sư phụ. Từ nay về sau, Tịch Thiên không thể ở cạnh hầu hạ ngài được nữa!”

Hư Không nhất thời đỏ cả hai mắt, nhịn không được khịt mũi một cái, nhận lấy chén trà uống một ngụm sau đó đặt lên cái đĩa mà tiểu hòa thượng đang cầm: “Về sau, ngươi ở Bắc gia gặp phải ấm ức gì, cứ việc mách với sư phụ. Nhất định sư phụ sẽ kéo toàn bộ hòa thượng của Vạn Phật tự tới để trút giận giùm ngươi!”

Bắc Minh lập tức nói: “Ta nhất định sẽ không để cho Tịch Thiên phải chịu ấm ức!”

Hư Không hừ lạnh một tiếng: “Nói nghe được đó, nhưng nếu sau này Tịch Thiên mà chịu ấm ức, ta nhất định tới tìm ngươi hỏi tội!”

“Dạ!” Bắc Minh cầm lấy chén trà mà tiểu hòa thượng đưa tới, dâng lên trước mặt Hư Không: “Thỉnh sư phụ an tâm giao Tịch Thiên cho ta chăm sóc.”

Hư Không không lập tức nhận lấy chén trà kia, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Bắc Minh: “Nếu ngươi đã là đạo lữ của Tịch Thiên, hẳn phải hiểu về con người hắn. Vậy ngươi đọc một đoạn Tâm Kinh đi!”

Mọi ngươi: “…”

Trên trán Âm Tế Thiên trượt xuống mấy cái lằn đen ==!!. Nói thật, nếu hắn không có ký ức Tịch Thiên thì thật không biết Tâm Kinh là cái gì luôn. Huống chi Bắc Minh tu đạo, làm sao có thể biết Tâm Kinh cho được!

Tuy nhiên, Bắc Minh mặt không đổi sắc, mở miệng dõng dạc nói:

“Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.

Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc sắc tức thị không, không tức thị sắc thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.

Xá Lợi Tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới vô vô minh diệc vô vô minh tận nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận vô khổ, tập, diệt, đạo vô trí diệc vô đắc.

Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đỏa y Bát nhã ba la mật đa cố tâm vô quái ngại vô quái ngại cố vô hữu khủng bố viễn ly điên đảo mộng tưởng cứu cánh niết bàn, tam thế chư Phật y Bát nhã ba la mật đa cố đắc a nậu đa la tam miệu tam bồ đề.

Cố tri Bát nhã ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhứt thiết khổ, chơn thiệt bất hư.

Cố thuyết Bát nhã ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề. Tát bà ha.”

Âm Tế Thiên sửng sốt, không ngờ Bắc Minh có thể đọc Tâm Kinh làu làu như thế. Hư Không quay đầu nhìn về phía Hư Vô trưởng lão: “Y niệm đúng hay sai?”

Hư Vô trưởng lão tức giận lườm Hư Không một cái: “Đúng hay không ngài không biết sao?”

“Ta biết thì hỏi ngươi làm gì?”

Chúng hòa thượng: “…”

Khóe miệng Hư Thực trưởng lão giật giật, nghiến răng nói: “Sau khi trở lại Vạn Phật tự, phạt ngươi chép Tâm Kinh một trăm lần!”

“Sư huynh! Ngày vui của Tịch Thiên, ngươi đừng có nói mấy câu mất hứng như thế! Ta coi như huynh chưa nói gì cả, nhưng ta chỉ bỏ qua một lần này thôi đấy, biết chưa?”

Hư Không nhanh nhẹn nhận lấy trà trong tay Bắc Minh uống hết một hơi, sau đó lấy hai cái phong lì xì nhét vào trong tay Âm Tế Thiên và Bắc Minh, nói: “Các ngươi còn không mau dâng trà cho Hư Thực sư bá?”

Hư Thực trưởng lão vội nén lại vẻ mặt khó coi, hé ra nụ cười. Âm Tế Thiên biết là Hư Không muốn đánh trống lảng, cho nên khi kính trà còn cố ý nói mấy lời dễ nghe để Hư Thực trưởng lão quên đi chuyện phạt Hư Không chép Kinh Thư.

Lúc bọn họ kính trà cho tất cả các trưởng lão chữ Hư xong xuôi, Bắc Minh dắt tay Âm Tế Thiên đi ra đại sảnh của khách ***. Âm Tế Thiên nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi biết đọc Tâm Kinh?”

Bắc Minh nói: “Trước đây có xem qua!”

Kỳ thực là y suy đoán, với tình tình kỳ quặc của Hư Không, rất có thể sẽ lấy Kinh Phật ra để làm khó y. Cho nên trong hai ngày này, y cố ý lấy mấy quyển Kinh thư mà người nhà Phật hay đọc ra học thuộc, không ngờ tới quả thật sẽ dùng đến. Âm Tế Thiên cảm thấy có chút hoài nghi, thế nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hai người đi ra đại sảnh của khách ***, Âm Tế Thiên nháy mắt bị đám đông ở bên ngoài làm cho giật mình.

“Sao lại nhiều người thế này?”

Bắc Minh nói: “Tất cả mọi người đều tới đây để xem phong thái của Ngự thú sư cấp mười!”

Có một người đứng bên ngoài khách *** phát hiện Bắc Minh và Âm Tế Thiên ra tới, liền hưng phấn kêu lên: “Minh thiếu gia và đạo lữ của y đi ra kìa!”

Đám đông nghe vậy thì nháy mắt trở nên ồn ào xôn xao, ai ai cũng ngưỡng cổ nhìn về phía khách ***.

“Thiếu niên có viên chu sa chí ở ấn đường kia chính là tiểu sư phụ của Vạn Phật tự?”

“Ngu ngốc! Nhìn y phục màu đỏ trên người hắn liền biết đó là Tịch Thiên tiểu sư phụ rồi!”

Có người líu lưỡi: “Hắn là hòa thượng thật sao? Dung mạo quá mức diễm lệ so với người thường! Khó trách Bắc gia lại dâng sính lễ long trọng đến vậy. Bất quá, đứng cùng với Minh thiếu gia quả thật rất xứng đôi.”

“Các ngươi quan tâm hắn là hòa thượng hay không làm gì, hiện tại chỉ cần biết hắn là Ngự thú sư cấp mười đủ rồi. Về sau, ai muốn khế ước với Yêu thú cấp mười thì phải ra sức mà nịnh bợ hắn!”

“Ta nghe nói hắn từng bị hủy linh căn, trở thành phế vật, sao vèo một cái đã là Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết rồi?”

“Đấy là ông trời chiếu cố nhân tài. Hủy đi linh căn còn không quên ban cho hắn đường lui. Tuy nhiên, ông trời còn quên cho hắn cuộc sống trường cửu!”.

“Chẳng phải Minh thiếu gia Bắc gia đã mua Đồng tâm chú phù lục rồi à? Chỉ cần dùng nó ắt sẽ sống lâu thôi?”

“Ta nghe đệ tử Bắc gia nói, phù lục kia đã bán cho gia chủ Bắc gia dùng rồi!”

“Không phải chứ! Nếu vậy chẳng phải Tịch Thiên tiểu sư phụ chỉ sống được ngắn ngủi có trăm năm thôi sao? Thật khiến cho người ta đố kỵ, lại vừa làm người ta thương cảm!”

Âm Tế Thiên nghe tiếng nghị luận của mọi người, mày không khỏi nhíu lại, nương theo sức đỡ của Bắc Minh, ngồi lên trên kiệu. Ngay sau đó, đội ngũ đón dâu xếp thành hàng dài, bay về phía Bắc phủ.

Tốc độ bay không nhanh không chậm, trên đỉnh đầu vang lên tiếng ‘đùng đùng đùng’, tức khắc cả bầu trời nở rộ ra vô số cánh hoa đỏ thắm. Gió nhẹ thổi qua, khiến từng đám từng đám rơi xuống, nháy mắt Bắc hoàng thành phủ đầy cánh hoa, không khí vui mừng hoan hỉ.

Dọc theo đường đi, hoa nở không ngừng. Đội ngũ đón dâu tới cửa chính Bắc gia, nhưng không ngừng lại mà bay thẳng vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.