CHƯƠNG 290:
Hiên Viên Duật phát hiện, hình như Quỷ đốc vệ đang cố ý nhắc nhở hai tên Minh Quỷ vệ kia. Mày y nhíu lại, liếc nhìn sang Bắc Minh. Ánh mắt hai người đồng thời gặp nhau, dùng truyền âm nói:
“Cái tên Quỷ đốc vệ kia rất kì lạ.”
Bắc Minh đáp: “Đúng thế! Chúng ta phải tùy cơ ứng biến.”
Hai tên Minh Quỷ vệ dẫn bọn họ tới hai gian phòng Luyện khí khác nhau. Bắc Minh vừa bước chân vào, cửa đã lập tức đóng chặt. Y xoay người nhìn nhìn một hồi, sau đó đi vòng quanh căn phòng, xác định không có bất cứ nguy hiểm nào, mới đến chỗ đặt nguyên liệu, ngay bên cạnh Lô đỉnh. Thế nhưng, đặt bên cạnh Lô đỉnh không phải là nguyên liệu để chế trang bị, mà là một đống thảo dược cao cấp. Bắc Minh ngẩn người, cầm một cây trong đống thảo dược kia lên ngửi, mày liền nhíu chặt lại. Y đã nói rõ là mình chế trang bị, hơn nữa ban nãy Quỷ đốc vệ cũng đã thông báo là y chế tạo trang bị, cớ gì lại trở thành thảo dược thế này?
[Cái lò bát quái thường dùng để luyện chế đồ ấy]
Bắc Minh thả mấy cây thảo dược xuống, định đi ra ngoài kêu người nói rõ. Nhưng lúc mới tới cửa, y bỗng khựng lại, sau đó quay người trở về chỗ đựng thảo dược. Bắc Minh một lần nữa cầm mấy cây thảo dược lên, nhìn kỹ hơn. Y cảm thấy, mấy cây thảo dược này rất quen.
Tức khắc, trong mắt Bắc Minh toát lên vẻ kinh ngạc. Mấy cây thảo dược này, đều đã được Tịch Thiên vẽ ra giấy cho y nhìn, đương nhiên nó phải quen mắt rồi. Bắc Minh nhanh chóng đếm qua số lượng, tổng cộng có chín mươi chín loại, không nhiều cũng không ít. Nếu y không nhầm, số thảo dược này là dùng để chế viên đan dược mà Tịch Thiên đã nhìn thấy. Thế nhưng, sao chúng nó lại nằm ở đây? Còn cố tình cung cấp cho người ta luyện chế?
Bắc Minh nhớ tới chuyện trước khi đến phòng Luyện khí, tên Quỷ đốc vệ bỗng dưng nói ra câu kia, hẳn ý của ông ta là muốn mình Luyện đan chứ không phải là Trang bị. Vậy Hiên Viên Duật đâu? Chẳng lẽ Hiên Viên Duật cũng bị bắt buộc Luyện đan luôn? Thế nhưng, Hiên Viên Duật chưa từng học qua phương pháp Luyện tiên đan. Khác với y, mỗi lần Tịch Thiên học Luyện đan xong, hắn sẽ về phòng và kể cho y nghe, để y nhớ mấy phương pháp đó. Hơn nữa, Tịch Thiên còn miêu tả rất rõ ràng, năm vị Luyện đan sư cao cấp kia đã làm như thế nào để luyện đan thành công. Thế nhưng, y lại không được tận mắt nhìn thấy, cho nên có muốn luyện cũng rất khó, mà luyện ra đan dược tuyệt phẩm, sẽ càng khó hơn.
Bắc Minh tỉnh táo lại, buông thảo dược xuống. Lúc này, y mới chú ý thấy, bên cạnh chỗ đựng thảo dược còn có một quyển sách màu đen nhỏ. Bắc Minh cầm nó lên đọc, bên trong ghi lại tên của chín mươi chín loại thảo dược kia và cách luyện chế chúng. Thế nhưng đáng tiếc là vẫn chưa được hoàn thiện, còn có nhiều chỗ thiếu hụt. Ở tờ cuối cùng, có gợi ý rằng muốn người luyện đan tự mình hoàn thiện phương pháp, hơn nữa ….
Bắc Minh đọc sơ qua phương pháp luyện chế, cũng không khác mấy so với những gì Âm Tế Thiên đã nói. Y nghĩ nghĩ, quyết định không chế trang bị nữa mà chuyển thành luyện đan.
Không riêng vì có quyển sách nhỏ hướng dẫn tỉ mỉ, chỉ cần dựa theo phương pháp trong đó thì y sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian nghiên cứu, cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Quan trọng hơn đó là linh khí trong căn phòng này rất tràn đầy, không cần lo lắng về vấn đề linh khí. Thêm vào đó, tu sĩ Tu Chân giới giống như y, tu vi không thể nào cao bằng Quỷ Tiên được, sợ rằng luyện được một nửa, linh lực đã cạn veo. Cũng không biết là do Minh Vương sợ người luyện đan thiếu linh khí hay sao, mà trong phòng còn có một cái Tụ Linh Trận, để linh khí ngày càng nhiều hơn.
Bắc Minh cẩn thận đọc quyển sách nhỏ kia. Ở Tu Chân giới, chỉ cần có được hai linh căn hệ Hỏa và Mộc là có thể luyện được đan dược dưới cấp mười. Thế nhưng, theo trong này ghi lại, để luyện được đan dược, còn cần thêm một linh căn khác nữa để phụ trợ.
Bắc Minh nhìn chằm chằm cái câu ‘để luyện được đan dược, còn cần thêm một linh căn khác nữa để phụ trợ”. Mấy ngày nay, y tập trung nghiên cứu phương pháp luyện chế trang bị, cũng nghĩ cần đến một linh căn khác trợ giúp thêm. Bởi y phát hiện ra nguyên liệu Thần cấp và nguyên liệu Tiên cấp không giống nhau, nguyên liệu Thần cấp còn có thêm một thuộc tính nữa. Nói cách khác, lúc nguyên liệu Thần cấp xuất hiện thuộc tính phong thì người luyện phải dùng linh căn hệ phong để luyện chế. Nếu lúc nguyên liệu Thần cấp xuất hiện thuộc tính thổ, thì người luyện phải dùng linh căn hệ thổ để luyện chế. Vậy, người luyện chế trang bị Thần cấp, không chỉ cần hai linh căn chính là Thổ và Hỏa, mà còn cần các hệ khác như Kim, Mộc, Thủy, Phong, Lôi, Băng. Nếu không, sẽ không thể luyện được trang bị tuyệt phẩm.
Trước kia, Minh Ngục đã từng có hai Quỷ Tiên chế ra được cấp tuyệt phẩm, rất có thể hệ của hai đồ vật này trùng hợp giống với linh căn mà bọn họ có, cho nên mới có kết quả kia. Đó cũng là lý do vì sao hai người bọn họ chỉ có thể chế ra được một lần duy nhất. Bắc Minh cũng không quá lo lắng chuyện này, bởi từ nhỏ y đã có cả sáu linh căn lớn Kim, Mộc, Thủy, Phong, Lôi, Băng rồi. Ở Tu Chân giới, người có linh căn tạp nham như vậy, thì đúng là phế vật, thế nhưng y lại không theo lẽ thường, nghiễm nhiên trở thành thiên tài tuyệt thế.
Hiên Viên Duật cũng như y, do bọn họ có quá nhiều linh căn, cho nên mới có thể vừa luyện được đan dược, vừa luyện được pháp khí, trang bị. Bắc Minh lấy lại tinh thần, trước tiên phân loại thảo dược xong xuôi, mới bắt tay vào thực hiện.
—
Trong đại điện.
Âm Tế Thiên buồn bực đi tới đi lui miết, năm vị đan sư cao cấp đã bị hắn làm cho choáng hết cả đầu óc.
“Tịch Thiên! Ngươi có thể dừng lại được hay không? Đừng có lượn tới lượn lui nữa!” Hoang Ngôn đỡ trán kêu lên.
“Xin lỗi!”
Thế nhưng Âm Tế Thiên vẫn không ngừng lại, mà là sang chỗ khác, tiếp tục đi tới đi lui.
“Tịch Thiên! Rốt cục là ngươi bị làm sao? Trông ngươi bất an đến như vậy.” Lệ Khấp quan tâm hỏi.
Âm Tế Thiên ngừng bước: “Nếu ta nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày Minh Vương tuyển người nhập Điện. Ta lo là hai người bạn của ta sẽ không thể thông qua được.”
Hoang Ngôn kinh ngạc hỏi: “Bạn của ngươi cũng tham gia?”
“Ừ.”
Hoang Ngôn hiếu kỳ, lại hỏi tiếp: “Tịch Thiên, ta nhớ là bạn của ngươi cũng từ Tu Chân giới tới?”
“Đúng thế! Có chuyện gì sao?”
“Chuyện lớn ấy chứ! Trước khi bước vào Đại điện, mỗi người phải nộp năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm để làm lệ phí. Bạn của ngươi có được chừng ấy linh thạch sao? Theo những gì ta biết, người Tu Chân chẳng có nhiều linh thạch tuyệt phẩm đến như vậy đâu.”
“Hả?” Âm Tế Thiên nghe Hoang Ngôn nói, lại càng sốt ruột hơn: “Ta cũng không rõ y có đủ số bạc đó hay không nữa.”
Tuy rằng Bắc Minh rất giàu, thế nhưng năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, cũng chưa chắc y đã có. Nếu mà không có, vậy phải làm sao bây giờ? …
“Cứ cho là có đủ năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, vậy bạn của hắn luyện ra được trang bị tuyệt phẩm sao?”
Câu nói này nghe thì có vẻ như đang coi thường người khác, tuy nhiên Âm Tế Thiên biết, cái tên Chi Hỏa này nói năng rất chua ngoa, thế nhưng lòng mềm nhũn, miệng độc mà tâm địa lại tốt. Trong năm ngày qua, nếu không có Ám Vô và Chi Hỏa trò chuyện với hắn, hắn sợ là mình sẽ chán đến chết mất. Cũng bởi thế, hắn mới biết rõ tính tình của hai người này.
“Chưa làm thử sao biết mình có luyện chế ra được hay không? Thử một lần, để sau này không phải hối tiếc”.
“Câu này hay! Ha ha!” Ám Vô từ ngoài cửa đi vào, nói: “Tịch Thiên ta đưa ngươi đến chỗ này!”
Âm Tế Thiên vừa vui lại vừa bối rối: “Ta có thể ra ngoài sao? Phải chăng chuyện đánh bị thương đệ tử Khí Đan Phủ đã điều tra xong rồi?”
“Ba tên đệ tử bị đánh trọng thương kia còn chưa tỉnh lại. Chuyện này đã tạm thời bị gác sang một bên rồi, bây giờ mang ngươi ra ngoài, chẳng qua là vì ngươi giúp chủ tử tìm được chín mươi chín loại thảo dược chỉ trong một thời gian ngắn, vậy nên ta mới thưởng cho ngươi.”
Âm Tế Thiên vừa nghe chuyện kia còn chưa được điều tra rõ, vẻ hưng phấn liền tắt. Ám Vô ra vẻ bí mật nói:
“Ta đưa ngươi đến chỗ này, cam đoan ngươi sẽ rất vui.”
Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Chỗ nào?”
“Nói ra là mất hay, mau đi theo ta nào.”
Ám Vô kéo hắn đi ra khỏi Đại điện, đến một hành lang dài. Âm Tế Thiên chẳng có tâm tình mà nhìn cảnh sắc xung quanh:
“Ám Vô đại nhân, hôm nay sức khỏe đạo lữ của ta tốt chứ?”
Ám Vô trợn to mắt: “Ngươi đừng có làm ta mất hứng được không? Ngoài việc quan tâm đạo lữ của ngươi ra, cũng cần quan tâm tới chuyện khác nữa chứ!”
“Ngươi chỉ việc nói tốt hay không là được rồi!”
Mấy hôm nay, mỗi ngày Ám Vô đều sẽ mang tin tức về thân thể Bắc Minh tới cho hắn. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến hắn an tâm hơn rồi. Thế nhưng, hắn vẫn mong Ám Vô có thể nói nhiều nhiều thêm một tí nữa. Vậy mà, mỗi lần nhắc tới Bắc Minh, Ám Vô lại cố tình hà tiện, chỉ nói mỗi câu ‘vẫn khỏe’, nữa chữ cũng không hơn.