CHƯƠNG 302:
Bắc Minh cõng Âm Tế Thiên trở về Bắc phủ.
Vừa bước vào cổng lớn, những đệ tử tuần tra vẫn còn chưa về phòng nghỉ ngơi, đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt mập mờ cứ đảo quanh người Bắc Minh và Âm Tế Thiên miết.
Âm Tế Thiên chôn đầu trên lưng Bắc Minh, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng: “Khụ khụ.”
Lỗ tai Âm Tế Thiên khẽ giật giật, chỉ nghe Bắc Minh kêu: “Cha!”
Hắn ló đầu từ sau lưng Bắc Minh ra, nhìn bộ dạng mắc cười nhưng phải cố nhịn của Bắc Vũ Hoành, hắn lại yên lặng rụt đầu trở về, dựa vào lưng Bắc Minh, tiếp tục vẽ vòng tròn.
Bắc Vũ Hoành thấy Âm Tế Thiên ngại ngùng, cho nên ho nhẹ một tiếng, nói với Bắc Minh: “Tịch Thiên không hiểu chuyện thì thôi. Minh Nhi! Ngươi lớn như vậy rồi sao còn không biết chừng mực? Tiếng la ban nãy, thiếu chút nữa khiến những đệ tử đang tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma đấy!”
Âm Tế Thiên nghe Bắc Vũ Hoành trách cứ Bắc Minh, trong lòng liền không thỏa mái, ngẩng đầu lên bênh vực phu quân nhà hắn: “Không liên quan đến Bắc Minh, là ta không cẩn thận la lớn quá!”
Bắc Minh thấy hắn bảo vệ mình như thế, con ngươi hiện lên ý cười, nhếch môi: “Cha, những đệ tử đó không có chuyện gì chứ?”
“Cũng chẳng đáng ngại. Thôi muộn rồi, các ngươi đều đi ngủ đi! Lần sau đừng có làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa.”
“Dạ.”
Bắc Minh dẫn Âm Tế Thiên trở lại Minh Thăng viện.
Hắn vừa vào tới, liền nhẹ thở ra một hơi: “Bộ tiếng la cuối cùng của ta lớn đến vậy sao? Đến cả người đang tu luyện cũng xém bị tẩu hỏa nhập ma?”
Bắc Minh kéo Âm Tế Thiên nằm lên giường: “Kỳ thật, cũng không có chuyện gì to tát, những người tỉnh đều bình thường, chẳng chút thương tích. Chắc là sóng âm do ngươi phát ra có hơi đặc biệt, không những cắt đứt tu luyện của các tu sĩ, mà còn có khả năng khiến bọn họ bị tẩu hỏa nhập ma.”
Âm Tế Thiên cái hiểu cái không gật đầu: “Trước kia ta chưa gặp phải tình huống này bao giờ, cũng có khi do lần Độ Kiếp mới đây, khiến năng lực của ta lại tăng lên.”
“Nếu dùng nó đánh địch thủ, chắc sẽ gây sát thương rất mạnh. Về sau, ngươi nên thường xuyên tập điều khiển nó, để tránh khi cần dùng lại bị luống cuống tay chân.”
Âm Tế Thiên nghe được hai chữ “về sau”, khóe miệng tức khắc xìu xuống.
Bắc Minh cảm giác thấy người trong ngực có chút mất hứng, liền hỏi: “Sao vậy?”
Âm Tế Thiên đón lấy ánh mắt quan tâm của y, sợ bị y nhận ra cái gì, cho nên vội cười: “Ta đột nhiên nghĩ đến một việc, ta đã nói rất nhiều câu “ta thích ngươi” rồi. Nhưng ngươi lại không tỏ vẻ gì hết, ngay cả đáp trả “ta thích ngươi” cũng chẳng có!”
Bắc Minh nhìn hắn: “Vì có vậy thôi mà ngươi đã mất hứng?”
Âm Tế Thiên tức giận trừng y: “Ngươi thấy ta mất hứng hồi nào?”
Bắc Minh nhíu chân mày: “Nhưng…”
Quả thật, có một tíc tắc y nhìn thấy sự khổ sở trên mặt Tịch Thiên.
Chẳng lẽ là ảo giác?
“Ngươi không muốn nói thì thôi vậy.” Âm Tế Thiên bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, xoay người không nhìn y nữa.
Ngay sau đó, một bàn tay tham lam mò vào vạt áo của hắn.
Bắc Minh kề sát vào tai hắn, hôn hôn lên đó: “Đợi lát nữa, ngươi sẽ biết ta thích ngươi đến cỡ nào.”
Thích đến mức muốn ăn tươi nuốt sống ngươi, để chúng ta hòa làm một, mãi không chia lìa.
Bắc Minh hai ba cái đã cởi sạch quần áo trên người thiếu niên.
Âm Tế Thiên trừng y: “Ngươi là quỷ háo sắc!”
Vừa nói xong, tay hắn liền vội vàng lôi kéo quần áo của Bắc Minh.
Bắc Minh cúi đầu hôn nhẹ lên trán của thiếu niên, khe khẽ cứ như cọng lông chim gảy lên, tim thiếu niên cũng theo đó mà rung rinh.
Mỗi cái hôn, Âm Tế Thiên đều cảm nhận được sự quý trọng và yêu thương của Bắc Minh.
Bắt đầu từ trán, Bắc Minh hôn dần dần đến hết toàn thân thiếu niên.
Mỗi một cái hôn đều không mang bất cứ *** nào, hôn đến vô cùng thuần khiết và ôn nhu, giống như gửi gắm yêu thương vào trong đó.
Thiếu niên dưới thân nhẹ rên rỉ, ánh mắt mê ly, chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, hưởng thụ sự dịu dàng của y.
Cuối cùng, khi trông thấy nam nhân hôn ngón chân của mình, hắn cũng không đè nén khát vọng trong lòng nữa, bật ngồi dậy đè Bắc Minh xuống giường, cúi đầu, chính xác mà in lên đôi môi mỏng của y.
Chưa đầy một khắc, tiếng thở dốc cùng với tiếng thì thầm ôn nhu thỉnh thoảng mà truyền ra, làm cho không khí như nóng lên, thiêu đốt lòng người, khiến người khác phải đỏ mặt tía tai, cả phòng đầy ý xuân dạt dào.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, lay động tấm màn màu trắng bên giường.
Trên chiếc giường sơn son cực lớn, có hai thân thể chặt chẽ quấn quýt.
“Không ngủ sao?” Giọng nói khàn khàn của nam nhân sau khi hoan ái, thật vô cùng gợi cảm.
“Ta không mệt.”
Âm Tế Thiên xoay thân, ghé vào ngực Bắc Minh, hôn hôn cằm y, vuốt vuốt tóc nói: “Hình như ta chưa từng bới tóc cho ngươi nhỉ?”.
Bắc Minh nhướng mày: “Ngươi làm được không.”
Âm Tế Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Đừng coi thường nam nhân của ngươi”
“Ah?” Bắc Minh buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo.
Âm Tế Thiên thành thật thừa nhận: “Ta không thể chải cho ngươi một kiểu tóc xinh đẹp, nhưng ta có thể chải cho ngươi một kiểu tóc vừa đơn giản vừa đủ tiêu chuẩn.”
Nói xong hắn bước xuống giường, thảy quần áo Bắc Minh lên giường, sau đó tự mặc cho bản thân.
Trong lúc Bắc Minh mặc quần áo vào, liền thấy mái tóc rối của thiếu niên tung bay lên, nháy mắt đã biến thành một kiểu tóc đơn giản và tiêu chuẩn.
Đáy mắt y lóe lên tia kinh ngạc.
Âm Tế Thiên xoay người, ấn Bắc Minh ngồi lên ghế trang điểm.
Bắc Minh nhìn bộ dạng hưng trí bừng bừng của hắn, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Âm Tế Thiên cầm lược, sợ làm đau y cho nên mỗi lần hạ xuống đều vô cùng cẩn thận.
Thông qua gương đồng, Bắc Minh nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, ý cười lại tăng thêm vài phần.
Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn người trong gương đồng: “Cười cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên ngươi chải tóc cho người khác à?”
Âm Tế Thiên lườm y một cái: “Ngươi cảm thấy, ở trong Vạn Phật Tự còn có ai khác để cho ta chải sao?”
Còn tại hiện đại, hắn cũng chưa từng làm cho ai, bởi … chẳng ai có đủ can đảm đưa đầu cho hắn chải.
Ai không muốn sống mới làm chuyện ngu xuẩn như thế!
Bắc Minh nhớ đến việc hòa thượng thì không có tóc, liền bật cười to: “Nếu hòa thượng của Vạn Phật Tự đều để tóc dài, vậy ngươi sẽ chải tóc cho họ ư?”
“Hừ! Lấy thân phận của ta, sao có thể chải tóc cho bọn họ được?”.
Bắc Minh cười cười: “Nói cũng phải!”
Âm Tế Thiên không nói nữa, cẩn thận chia tóc của nam nhân ra làm ba phần, bắt đầu tếch tóc, ước chừng khoảng một thước liền tìm sợi ruy băng trong tủ trang điểm cột sơ lấy. Sau đó, bắt đầu thắt hai bên tóc mai, cuối cùng đem cột chung với bím tóc phía sau, rồi dùng sợ ruy băng trắng cố định lại.
Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên bỏ lược xuống, nhíu mày: “Vậy là xong rồi?”
“Thì kiểu tóc đơn giản, bởi vậy sẽ không phức tạp lắm.”
Bắc Minh cầm gương đồng, nhìn trái nhìn phải.
Cái này cũng quá đơn giản rồi!
Âm Tế Thiên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong gương, tự hào nói: “Nam nhân của ta, búi kiểu tóc nào cũng đều đẹp cả.”
Bắc Minh buồn cười mà bỏ gương đồng xuống: “Kỳ thật, ngươi muốn nói tay nghề của ngươi chẳng kém đi?”.
“Bị ngươi phát hiện rồi.”
Âm Tế Thiên cười to, hôn lên mặt Bắc Minh một cái rồi mới kéo y đi ra khỏi phòng.
Bắc Đẩu đang canh gác ở cửa Viện, nghe thấy tiếng mở cửa, nhanh chóng cùng một hộ vệ khác đi tới: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân.”
Bắc Đẩu vừa trông thấy Bắc Minh từ trong phòng bước ra, thì không khỏi ngẩn người.
Chẳng biết là do kiểu tóc mới hay sao mà gã cảm thấy Bắc Minh có chút xa lạ, mái tóc xõa tung làm cho khuôn mặt y thêm vài phần nhu hòa, mềm mỏng khiến người khác không thể rời mắt được.
Âm Tế Thiên bất mãn: “Biết thế không búi kiểu tóc này cho ngươi! Chỉ nhìn một cái, mà ngay cả Bắc Đẩu cũng ngốc rớt. Nếu là Hạ Hầu Lân, khẳng định sẽ không rời mắt khỏi ngươi luôn.”
Quả nhiên, khi bọn họ đi vào Đại sảnh dùng điểm tâm, Hạ Hầu Lân cứ mãi nhìn chằm chằm vào Bắc Minh.
Hơn nữa, thời điểm Bắc Minh cười với Âm Tế Thiên, cả người hắn ta cứ như bị đứng hình. Chiếc đũa rơi xuống đất từ lúc nào, hắn ta cũng không hay biết.
Hiên Viên Duật ngồi bên cạnh Hạ Hầu Lân, thản nhiên liếc nhìn Bắc Minh một cái, sau đó liền dừng lại trên người Âm Tế Thiên.
Y cảm thấy, từ sau khi trở về từ Minh Ngục, Âm Tế Thiên có vẻ rất thích bám lấy Bắc Minh.
Lúc đầu, y cứ tưởng Tịch Thiên làm vậy là để chọc tức Hạ Hầu Lân, nhưng quan sát kỹ hành động của thiếu niên, y phát hiện ra thiếu niên hình như không phải cố ý.
Thêm vào đó, trong ánh mắt thiếu niên đong đầy sự lưu luyến không rời, hơn nữa trên người còn tản ra một nỗi niềm bi thương ly biệt.
Y nghi hoặc mà chuyển ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh đang bận gắp rau cho thiếu niên kia.