CHƯƠNG 315:
Âm Tế Thiên tựa như xem một bộ phim rất dài, mới đem đoạn ký ức cả vạn năm kia tiêu hóa hết.
Hóa ra hắn chính là Tịch Thiên, mà Tịch Thiên vốn chính là Âm Tế Thiên, bọn họ căn bản là một người. Khó trách trên sổ đăng ký của Minh Ngục, lại xuất hiện ba chữ ‘Âm Tế Thiên’.
Mà hắn, ngay từ hai vạn năm trước, đã xuyên đến Tu Chân giới, tu luyện thành Thần, đồng thời còn gặp Đế Minh.
Trách không được sau khi hắn bị hủy linh căn, vẫn có thể tiếp tục tu luyện, nguyên lai là năng lực của hắn chỉ bị phong ấn.
Khi có người phá hủy linh căn hắn thêm vào cơ thể kia, sau đó hắn tu luyện gia tăng, lại một lần nữa trải qua Cửu Thiên Thần Kiếp, năng lực của hắn sẽ trở về. Mà không giống như trước kia, mất gần bảy ngàn năm mới có thể trở thành Thần.
Sỡ dĩ hắn bảo Bắc Vũ Hoành để Bắc Minh đi hủy linh căn của hắn, là bởi vì một hồn của Đế Minh đang che chở cho hắn, chỉ có chính Bắc Minh tự mình hành động, Đế Minh phong ấn ở trong người hắn mới không ra tay cản trở.
Âm Tế Thiên than nhẹ, chỉ nháy mắt, hắn từ một thiếu niên mười mấy tuổi biến thành một ông lão đã được hơn hai vạn tuổi.
Hắn bây giờ còn có thể tự ngẫm, chắc là hắn vẫn chưa hồn phi phách tán, cũng không biết đến bao giờ, nam nhân của hắn mới cứu hắn sống lại.
Âm Tế Thiên chẳng biết đã lơ lửng trong bóng đêm bao lâu, đột nhiên, bên tai nghe thấy một thanh âm.
“Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên! Âm Tế Thiên!”
Âm Tế Thiên nhận ra kia là giọng của Bắc Minh, đầu tiên là sửng sốt, kế đó nhớ lại hắn đã từng bắt Bắc Minh phát thệ.
Lúc ấy làm như vậy, chỉ vì lo lắng sau khi hắn chết đi, Bắc Minh sẽ biến thành cái xác không hồn.
Cho nên, hắn mới bảo Bắc Minh phát thệ, ở cuộc sống không có hắn, mỗi ngày y đều phải niệm và viết ba trăm lần ‘Âm Tế Thiên’, lấy đó phân tán sự chú ý của Bắc Minh.
Hắn tin tưởng, nếu hắn đã chết hoặc hồn phi phách tán, chắc chắn Bắc Minh sẽ tuân theo lời thề đó mà làm.
Tuy nhiên, chẳng phải một hồn của Đế Minh đã trở lại trên người Bắc Minh sao?
Lấy tính tình cường thế của Đế Minh, đối với trừng phạt của Thiên Đạo, y vẫn chỉ luôn cười nhạt, chưa từng đem Thiên Đạo để vào mắt. Sao hiện tại, y lại ngoan ngoãn niệm tên ‘Âm Tế Thiên’?
Đúng lúc này, âm thanh bên tai bỗng ngừng lại.
Ngay sau đó, Âm Tế Thiên cảm giác thấy có người ngồi vào bên cạnh, kế tiếp trán hắn bị người kia búng mạnh một cái.
Hắn ăn đau, cho nên vụt mở mắt ra, liền bắt gặp một dung nhan lãnh tà, đang mặt không đổi sắc quan sát hắn.
Âm Tế Thiên hé ra nụ cười diễm lệ đến chói mắt: “Vương của ta, đã lâu không gặp? Có nhớ ta không nào?”
Một vạn năm!
Đã một vạn năm hắn không nhìn thấy Đế Minh của mình!
Đế Minh khẽ híp mắt, lạnh giọng nói: “Bổn tọa rất muốn đem ngươi treo ngược lên, tàn nhẫn mà đánh một trận cho thật đau!”
Chỉ cần nhớ tới cái cảnh của một vạn năm trước, lúc Âm Tế Thiên bị Quang Thần Vương hung hăng đánh một chưởng kia, tim y vẫn còn sợ hãi!
Âm Tế Thiên mới không sợ khuôn mặt âm trầm của y, vươn hai tay ra, ôm lấy cổ Đế Minh, cười nói: “Ta biết ngươi không có nỡ đâu!”
Hắn kéo cổ Đế Minh xuống, khi môi và môi chỉ còn cách nửa tấc, hắn dừng động tác lại, dùng giọng nói đầy mê hoặc hỏi: “Vương của ta, ngài có nhớ ta không? Nếu nhớ ta, thì hôn xuống dưới một cái. Còn nếu không muốn, mời ngài nhẹ nhàng rời khỏi đây!”
Đế Minh lạnh lùng hừ một tiếng, vươn tay nâng gáy hắn lên, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn khiến y vô cùng bất dắc dĩ kia.
Nháy mắt khi Đế Minh hôn xuống, trong đầu Âm Tế Thiên trừ bỏ chờ mong, còn có một tia kích động và khẩn trương nhỏ nhỏ. Quả thực cứ như đang dâng hiến nụ hôn đầu đời vậy.
Động tác của hai người rất nhẹ nhàng, không có hôn sâu, chỉ khe khẽ mút đôi môi đối phương, chậm rãi, từng chút từng chút nhấm nháp.
Tựa hồ muốn bồi thường khoảng thời gian vạn năm đã mất kia.
Dần dần, từ cạn đến sâu, động tác hôn môi đã không thể thỏa mãn lẫn nhau, bọn họ cạy mở hàm răng, đầu lưỡi mềm mại thẳng tiến mà vào.
Hai người ôm lấy đối phương, bắt đầu điên cuồng quấn quýt, tiếng hô hấp dồn dập rất nhanh tràn ra khắp phòng.
Thế nào cũng không đủ, xâm nhập lại xâm nhập, thẳng đến khi sắp không thở nổi, bọn họ mới chậm rãi buông nhau ra, lại trở về như trước, hôn mút nhẹ lên cánh môi đối phương.
Đột nhiên, ‘chát’ một tiếng, Âm Tế Thiên cảm thấy toàn bộ cánh mông đều tê rần.
Hắn bất mãn trừng Đế Minh: “Ta sắp lên đỉnh, ngươi đột nhiên đánh mông ta như vậy, rất dễ khiến tiểu huynh đệ của ta không cương được nữa đấy.”
Đế Minh vẫn một bộ lạnh lùng nói: “Lần sau, ngươi còn dám làm mình bị thương, thì đừng mong có thể rời khỏi Ám Thần Điện nửa bước!”
Âm Tế Thiên nhẹ đấm ngực y, nũng nịu nói: “Đáng ghét nha! Tại sao lúc ngươi uy hiếp ta, vẫn đầy khí khái nam nhân như vậy!”
Đế Minh nhíu mắt lại: “Đừng có quậy nữa!”
Âm Tế Thiên nhìn vẻ nghiêm túc của y, biết Đế Minh quả thực vì chuyện Quang Thần Vương đánh hắn một chưởng kia mà cảm thấy rất tức giận.
Hắn vươn tay ôm lấy Đế Minh: “Ta biết! Về sau, ta nhất định sẽ không để cho bản thân bị thương nữa!”
Đế Minh siết chặt Âm Tế Thiên, đôi mắt lãnh lệ nảy lên một tia bất đắc dĩ.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, không ai lên tiếng, nhìn như không có lời nào để nói, nhưng, bọn họ là đang hưởng thụ khoảng yên lặng khó có được này.
“Tế Thiên!” Đế Minh đột nhiên lên tiếng gọi.
Âm Tế Thiên hừ một tiếng: “Chịu lên tiếng rồi! Ngươi cái đồ muộn tao! Nhớ ta, thì cứ nói thẳng ra đi!”
[Trong nóng ngoài lạnh]
Thân thể Đế Minh cứng đờ, có chút không được tự nhiên mà nhúc nhích cánh tay, ôm chặt Âm Tế Thiên, lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Âm Tế Thiên biết tính cách của Đế Minh, y chính là một vị Vương cao cao tại thượng, bảo y giống như nữ nhân mà nói nhớ một người, y chắc chắn không làm được.
Ây da!
Hắn bắt đầu nhớ Bắc Minh của hắn rồi!
Vẫn là Bắc Minh tương đối thành thật hơn!
Đế Minh phảng phất đoán được hắn đang suy nghĩ gì, không vui nói: “Không được nhớ đến người khác!”
Âm Tế Thiên hừ hừ, tỏ vẻ bất mãn: “Ta nhớ Bắc Minh cũng không được sao?”
“Không được!”
“Bá đạo!”
Đế Minh trầm mặc một lát: “Đợi lát nữa Bắc Minh sẽ đi ra!”
Âm Tế Thiên buồn cười nhìn y!
Cảm thấy lời này của y nói có chút chua chua nha!
Bắc Minh không phải là chính y hay sao?
Tuy thiếu một hồn, nhưng cũng là một phần của y mà!