CHƯƠNG 341:
Ma Tướng đứng chờ ở trên lưng Lão Quy, nghe được tiếng hoan hô kịch liệt, đều không tự chủ được mà liếc mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, họ xuất hiện trên con đường rộng lớn, thì cũng bị không khí náo nhiệt ở đây làm cho chấn động.
Phía dưới đầm lầy đen, là một cảnh tượng phồn thịnh khác hẳn, hai bên trái phải của lối đi, đông nghẹt con dân Thần Ma Giới.
Sắc mặt mọi người đều tràn đầy xúc động và vui vẻ, trong miệng không ngừng hò hét ‘Hoan nghênh Ám Thần Vương và Vương Hậu trở về’. Nếu không có Ma binh ngăn lại, chỉ sợ con dân đã chen lấn lên, bao vây hai người lại rồi.
Trên trời, ngoại trừ Ma binh đang giữ gìn trật tự, còn có vô số các loại Thần Ma Thú to lớn đang hưng phấn gào thét, che kín không trung, vô cùng tráng lệ.
Quỷ Sát và Hư Không hết sức cao hứng nhìn con dân hai bên trái phải, phất phất tay với họ rồi hô to: “Chúng ta đã trở về.”
Có người hưng phấn kêu to: “Là Hắc Sát Ma Tướng và Hàng Vô Ma Tướng.”
Âm Tế Thiên nhìn con dân Thần Ma Giới nhiệt tình reo hò, nội tâm cũng bị lây nhiễm, có chút kích động mà phất tay với bọn họ. Sau đó, hắn xoay người lại, nhìn Ma Quy còn ở bên ngoài Thần Ma Giới, dùng truyền âm căn dặn: “Đem những quỷ binh đã bị hôn mê an bài cho thỏa đáng.”
“Dạ!”
“Còn nữa, con cá quả đã từng cắn mông ta ấy, rửa sạch hàm răng của nó, chờ ta tới xử lý!”
Ma Quy: “…”
Thầm mặc niệm cho con cá quả kia.
Đế Minh nhíu chặt đôi mày, bỗng nhiên nói: “Ồn ào!”
Y quả thật cao hứng khi trở về Thần Ma Giới, nhưng sự nhiệt tình của con dân làm y có chút không thích ứng được.
Âm Tế Thiên đề nghị: “Hay chúng ta cứ trực tiếp trở về Ám Thần Điện đi.”
Thực ra hắn cũng mệt mỏi lắm, dù sao hôm nay hắn mới Độ Kiếp xong, đang rất cần được nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Đế Minh ôm Âm Tế Thiên biến mất khỏi đường lớn, để cho Quỷ Sát và Huyết Hồn cảm nhận sự nhiệt tình của con dân đi.
Quỷ Sát nhìn khoảng không trước mắt, vừa phất phất tay vừa nhỏ giọng nói với Hư Không bên cạnh: “Ta dám đánh cuộc, nhất định Vương mang Vương Hậu đi lăn giường.”
Hư Không cười nói: “Vương nhịn đã vạn năm, trong một lúc sẽ không phát tiết hết được. Xem ra lần này Vương Hậu mệt với Vương rồi.”
Quỷ Sát đột nhiên nhìn Hư Không bằng ánh mắt giễu cợt.
Hư Không bị gã ngó đến cả người đầy sợ hãi: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
“Ta muốn hỏi ngươi, làm hòa thượng nhiều năm vậy, đã từng thất thân hay chưa?”
Mặt Hư Không lập tức đỏ lên: “Ngươi quan tâm chuyện ta thất thân hay chưa làm chi? Sao không tự hỏi chính mình ấy. Mấy năm nay, ngươi với Phong Diệp thế nào rồi?”
Quỷ Sát vô lực thở dài: “Còn có thể thế nào, không phải chỉ đến Lễ Cầu Duyên mới được gặp mặt chút xíu thôi sao?”
Hư Không trộm cười: “Chắc hai người các ngươi cũng lăn giường rồi nhỉ?!”
Quỷ Sát tức giận lườm y: “Bọn ta là đạo lữ, lăn giường thì có gì mà kỳ quái chứ?”
Lập tức, gã như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt càng lúc càng bỉ ổi: “Vả lại, hắn đánh cuộc thua ta, cho nên sau này ở trên giường chỉ dám mặc sức cho ta gây sức ép.”
Hư Không nhìn gã đầy nghi ngờ: “Đánh cuộc cái gì?”
“Thực ra cũng không phải đánh cuộc gì to tát, chỉ là Phong Diệp bảo ta đoán xem ai sẽ nhận được sự tín nhiệm của Vương Hậu trước. Người nào thua, lúc ở trên giường phải mặc cho người thắng sai khiến.”
Quỷ Sát đem chuyện ở Tu Chân giới kể lại một lần: “Tuy rằng Vương Hậu cũng không tín nhiệm ta lắm, thế nhưng so với một tên sát nhân cuồng ma như hắn, ta vẫn hơn hẳn. Cho nên, trận đánh cuộc này coi như ta thắng.”
Hư Không giễu cợt: “Hai người các ngươi thật trẻ con”.
Quỷ Sát cười nhạt: “Đúng vậy, bọn ta trẻ con. Cũng đâu tốt số như ngươi, có thể làm sư phụ của Vương Hậu.”
Hư Không dương dương đắc ý: “Có bản lĩnh ngươi làm cho Vương Hậu kêu ngươi một tiếng sư phụ đi.”
“Hàng Vô, ngươi đừng có mà vênh váo. Cẩn thận ta liên thủ với Tám Ma Tướng khác, chỉnh chết ngươi đó.”
“Ta muốn méc Vương Hậu các ngươi khi dễ sư phụ của ngài ấy.”
Khóe miệng Quỷ Sát hung hăng co rút.
“Được rồi.” Hư Không không giỡn với gã nữa, nghiêm túc hỏi: “Phong Diệp đâu rồi?”
Sắc mặt Quỷ Sát lập tức trầm xuống: “Để truy sát nguyên thần của Đế Lân, hắn đã sang Thần giới rồi.”
Mà cũng không có biện pháp nào khác, nhiệm vụ của Phong Diệp là không cho người Thần giới phát hiện được thân phận của Vương và Vương Hậu quá sớm.
Chính vì nguyên nhân đó, hắn mới phải giả làm Thần Sử ở Duyên Sơn.
Lúc trước, Vương Hậu đã tính được chuyện ngài ấy và Vương sẽ có dịp đến Duyên Sơn để cầu Thần duyên. Cho nên mới an bài Phong Diệp giả làm Thần Sử ở đó, không cho người Thần giới phát hiện được tung tích của Vương và Vương Hậu. Về phần Thần Sử chân chính, đã sớm chết dưới tay Phong Diệp rồi.
Hơn nữa, thời điểm mà Vương và Vương Hậu sử dụng Đồng tâm chú phù lục để cải mệnh, cũng sợ người Thần giới phát hiện ra tung tích của bọn họ. Cho nên Phong Diệp mới phải xuất hiện ngăn cản Vương và Vương Hậu lại.
Tháng trước, Phong Diệp lo sợ nguyên thần của Đế Lân trở về Thần giới, sẽ làm lộ tung tích của Vương và Vương Hậu, cho nên mới phải đuổi theo đến Thần giới.
“Đuổi tới Thần giới?” Hư Không ngẩn người, lập tức an ủi: “Ngươi đừng quá lo lắng. Phong Diệp cũng không ngốc đến nỗi chạy tới trước mặt của Quang Thần Vương đâu.”
Quỷ Sát nhìn nhìn y, vẻ mặt cổ quái: “Cuối cùng, ta cũng hiểu vì sao Vương Hậu lại chọn ngươi làm sư phụ của ngài ấy rồi.”
Hư Không cực kỳ hứng thú hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hai người các ngươi quá giống nhau!”
Hư Không kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Dĩ nhiên, bọn ta là thầy trò mà!”
Quỷ Sát hừ lạnh, không thèm trả lời y, miễn làm cho chính mình tức chết.
Bất quá, trong lòng gã đã hạ quyết tâm. Nhất định phải liên thủ với tám Đại Ma Tướng khác, chỉnh chết cái tên Hàng Vô đắc ý vênh váo này.
Đế Minh và Âm Tế Thiên xuất hiện ở cửa Ám Thần Đại Điện, chào đón bọn họ chính là bộ mặt phi thường kích động nhưng lại biểu lộ ra vẻ hung thần sát ác của Ma Vương cùng với mấy trăm đệ tử Thần Ma Vương tộc.
Tất cả mọi người đều quỳ một gối xuống trước mặt bọn họ, cung kính hô: “Cung nghênh Vương và Vương Hậu trở về.”
Âm Tế Thiên vỗ vỗ vai Ma Vương: “Đã khiến các ngươi chịu nhiều oan ức rồi.”
Thấy Ma Vương, không khỏi làm hắn nhớ lại vạn năm trước, là hắn bảo Ma Vương đem Thần Ma Giới giấu đi.
Để Quang Thần Vương không phát hiện ra được tung tích, Thần Ma Giới chỉ có thể trốn ở một nơi tối tăm chẳng có ánh mặt trời. Hơn nữa, bọn họ cũng không có năng lực phản kháng, cứ như tham sống sợ chết mà sống một cách khuất nhục.
“Vương Hậu nói quá. Thuộc hạ tin tưởng, chỉ cần có Vương Hậu ở đây, nhất định sẽ làm cho ba giới Yêu, Ma, Quỷ lần nữa vực dậy.”
Ma Vương cùng với các đệ tử Thần Ma Vương tộc phía sau, đầy mặt kích động mà nhìn Âm Tế Thiên và Đế Minh.
Đế Minh vỗ vai Ma Vương: “Đứng lên đi.”
“Dạ!” Ma Vương dẫn đầu mọi người đứng lên.
Đế Minh thu hồi chiến giáp trên người, rồi kéo Âm Tế Thiên đi tới bảo tọa trên Đại điện.
Âm Tế Thiên cũng thu hồi bộ chiến giáp hoàng kim của mình, lập tức, cả đại điện hình như trở nên lặng ngắt như tờ, thậm chí không khí có phần rất quỷ dị.
Hắn cũng không để ý lắm, nói gót theo chân Đế Minh.
Đế Minh phất áo choàng, ngồi vào bảo tọa, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, con ngươi đen lạnh lùng đột nhiên híp lại, ánh mắt bắn ra giá rét làm người khác cực độ sợ hãi.
Âm Tế Thiên lơ tơ mơ: “Làm…làm sao vậy?”
Theo hướng nhìn của Đế Minh, hắn cúi đầu liền trông thấy bộ hỷ phục màu đỏ thẫm trên người mình.
Trong lòng Âm Tế Thiên lập tức kêu lên một tiếng hỏng bét.
Hắn quên cởi hỷ phục xuống rồi.
“Cái này….”
Lời của Âm Tế Thiên còn chưa dứt, Ma Vương cùng với các đệ tử đã thấy Đế Minh giận dữ xách Âm Tế Thiên biến mất khỏi bảo tọa.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ma Vương ho nhẹ: “Chúng ta tạm thời không cần quấy rầy Vương và Vương Hậu thì tốt hơn.”
Nếu gã nhìn không lầm, thì hỷ phục trên người Vương Hậu là dùng để thành hôn, nhưng sắc mặt Vương xấu như vậy, chắc chắn nó cũng không phải do Vương mặc vào.
Haiz!
Xem ra lần này, Vương Hậu sẽ thảm lắm đây.
Tất cả mọi người biết điều mà rời khỏi Ám Thần Đại Điện.
Âm Tế Thiên thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi từ Ám Thần Đại Điện sang tới tẩm cung của bọn họ.
Đế Minh nhanh chóng cởi hỷ phục trên người hắn ra, ném về phía sau, ‘phừng’ một tiếng, liền bị lửa đỏ thiêu thành tro tàn, chậm rãi rơi trên mặt đất.
Âm Tế Thiên cười gượng, nhìn gian phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, hưng phấn nhảy lên giường, lăn qua lăn lại: “Thật nhớ nó quá!”
Hắn đã từng cùng Đế Minh, sống ở nơi này suốt gian ba ngàn năm.
Hồi trước khi xuyên qua, có đánh chết hắn cũng không thể nào tin được rằng mình sẽ ở cùng một người nhiều năm đến như vậy. Tuy ở cùng nhiều năm, nhưng hắn vẫn yêu người ấy như lúc ban đầu.
Không!
Phải nói là càng yêu đối phương hơn.
Đặc biệt, đối phương lại còn là một nam nhân!
Đế Minh nhìn hắn cứ như một con mèo nhỏ mà lăn qua lộn lại trên giường, lạnh lẽo dưới đáy mắt bất giác giảm đi vài phần.
Nhất là khi thấy bộ dáng Âm Tế Thiên lưu luyến không chịu rời cái gối, khóe miệng khẽ nhếch lên, đi tới nằm bên cạnh, rồi kéo hắn vào trong lòng.
Âm Tế Thiên dựa vào ngực Đế Minh, thủ thỉ: “Mong rằng sau trận chiến này, chúng ta có thể yên ổn sinh hoạt.”
Nếu không có trận đại chiến ngày xưa, hắn cũng sẽ không nói ra câu này.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa cách Đế Minh cả vạn năm, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu.
Đế Minh hứa hẹn: “Chắc chắn!”
Âm Tế Thiên chợt nhớ đến cái gì, bỗng nhiên ngồi dậy, hưng phấn nói: “Minh, ta muốn bói xem kết quả của cuộc chiến sắp tới!”