CHƯƠNG 67: CỬA HÀNG NHÀ KIA.
Bắc Tuấn đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, ôm quyền cúi đầu chào: “Bắc Tuấn kiến quá thiếu phu nhân!”
Nam tử đi theo Bắc Tuấn cũng ôm quyền thỉnh an: “Đệ tử Bắc Hữu Lợi kiến quá thiếu phu nhân”.
Bắc Hữu Lợi?
Chẳng nhẽ gã chính là Lợi quản sự của Thú viên?
Âm Tế Thiên mặt không thay đổi sắc mà đánh giá người trước mắt này, gã khoảng tầm trên dưới hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười sáng sủa khiến cho người đối diện có ấn tượng tốt về gã, thế nhưng không biết là vì trong tên Bắc Hữu Lợi có mang một chữ lợi theo nghĩa tư lợi hay sao, mà Âm Tế Thiên cảm thấy trong nụ cười của gã còn có vẻ gì đó sắc bén như lưỡi đao.
“Hữu Lợi? Là nghĩa có lợi ấy hả?” Âm Tế Thiên làm bộ khiêm tốn, không ngại học hỏi.
Bắc Sinh và Bắc Duy đứng phía sau gấp gáp cắn môi dưới, để không cười ra tiếng. Còn nụ cười trên mặt Bắc Hữu Lợi thì cứng đờ lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: “Trong tên của đệ tử chữ Hữu nghĩa là có được, chữ Lợi nghĩa là thuận lợi, khi cha đặt tên cho đệ tử thì hy vọng trong quá trình đệ tử tu chân có thể thuận lợi”
Bắc Tuấn nhanh chóng nói: “Thiếu phu nhân, trước kia hắn là Lợi quản sự chuyên phụ trách mua đồ ăn cho yêu thú”
“Thì ra là Lợi quản sự! Thất kính thất kính rồi!” Âm Tế Thiên gia vờ giật mình, bàn tay dựng thẳng đặt trước ngực: “Bần tăng nếu có chỗ nào không phải thì mong Lợi quản sự thứ lỗi cho!”
Bắc Hữu Lợi thấy Âm Tế Thiên lễ độ, sặc mặt cũng dịu đi nhiều, từ trong túi lấy ra một quyển sách đưa cho Âm Tế Thiên: “Trước đó vài ngày, đệ tử bị yêu thú gây thương tích, cho nên không thể đúng lúc giao lại cho thiếu phu nhân quyển sổ này, thật sự phụ lòng Vạn tổng quản nhờ vả, hiện giờ đệ tử giao quyển sổ này lại cho thiếu phu nhân, nếu như ngài có chỗ nào không hiểu thì cứ việc hỏi đệ tử, đệ tử nhất định cố gắng hết sức giúp đỡ ngài”
“Bần tăng tạ ơn Lợi quản sự!”
Âm Tế Thiên mở quyển sổ ra, nhanh chóng xem lướt một lần, đột nhiên giật mình hỏi: “Lợi quản sự dùng mười lăm viên linh thạch hạ đẳng để mua ba mươi cân đồ ăn chay hoặc mười cân thịt sao?”
“Đúng vậy!” Bắc Hữu Lợi mỉm cười
Âm Tế Thiên nhìn thấy trong mắt gã ánh lên vẻ đắc ý, âm thầm cười khẩy một cái rồi khép lại quyển sổ, thở phù ra một cái tỏ vẻ thật may mắn nhìn sang Bắc Hữu Lợi mỉm cười: “Thật may mắn! Bần tăng chỉ dùng mười ba viên linh thạch hạ đẳng liền mua được đồ ăn cho yêu thú, không, phải là hổ thẹn khi Vạn tổng quản và Hoành trưởng lão lại tin tưởng bần tăng như vậy!”
Bắc Hữu Lợi sửng sốt, khó tin hỏi: “Thiếu phu nhân chỉ dùng mười ba viên linh thạch?”
Không thể nào! Rõ ràng gã đã dặn toàn bộ chưởng quầy trong các cửa hàng lớn thuộc Bắc hoàng thành tuyệt đối không được bán hoặc là bán cho một hòa thượng tới từ Bắc gia với giá rất cao. Vậy tại sao lại vẫn có thể mua được? Hơn nữa so với giá mà gã viết vào trong sổ ghi chép còn rẻ hơn! Rốt cuộc là chưởng quầy cửa hàng nào đó không giữ lời hay là xú hòa thượng này ra ngoài thành mua đồ ăn? Sắc mặt Bắc Tuấn cũng trở nên khó coi, miễn cưỡng cười vui nói: “Không biết là thiếu phu nhân mua đồ ăn ở cửa hàng nào?”
Âm Tế Thiên tất nhiên là không nói cho bọn họ biết hắn mua đồ ăn ở Đậu Hoa thôn, liền nói cho có lệ: “Bần tăng mua chính là ở cửa hàng nhà kia đó.”
Trên mặt Bắc Hữu Lợi và Bắc Tuấn lộ ra vẻ mơ hồ: “Cửa hàng nào ạ?”
Âm Tế Thiên cố tình nói linh tinh trả lời: “Chính là cửa hàng của nhà kia ấy!”
Bắc Hữu Lợi và Bắc Tuấn liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết Âm Tế Thiên là đang nói đến cửa hàng nào, đành phải nhìn sang Bắc Duy với Bắc Sinh, hy vọng bọn họ nói cho biết là nhà nào, thế nhưng hai người này đâu có nhìn bọn họ, chỉ lo nói với nhau chuyện gì đó có vẻ buồn cười nên trên mặt cũng nín cười đến vặn vẹo. Bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng hỏi lại lần nữa: “Là cửa hàng nào ạ?”
“Thì là cửa hàng nhà kia đó!” Âm Tế Thiên biểu hiện ra vẻ sốt ruột muốn nói rõ ràng cho bọn họ. Bắc Hữu Lợi và Bắc Tuấn nhìn vẻ mặt Âm Tế Thiên sốt sắng muốn giải thích rõ ràng cho bọn họ, vừa liếc nhau một cái thì cả hai cùng nghĩ thầm, con lừa ngốc này có phải là muốn nói cái cửa hàng mà hắn mua đồ ăn là của nhà kia? Bọn họ cũng không nhiều lời nữa mà cũng không tiện hỏi thêm, chỉ có thể cười làm hòa mà nói: “Thì ra là thiếu phu nhân mua đồ ăn ở nhà kia, đúng là thiếu phu nhân có năng lực hơn!”
Sau đó Âm Tế Thiên lại nói với bọn họ đôi ba cậu thì mang theo quyển sổ ghi chép rời đi Thú viên. Đám người Âm Tế Thiên vừa rời đi, sắc mặt Bắc Hữu Lợi trầm xuống: “Ngươi phái người đi tìm hiểu xem trong Bắc hoàng thành có của hàng của nhà kia hay không! Nếu như không có thì tới ngoài thành tìm!”
“Dạ!” Bắc Tuấn nhanh chóng phái người đi thăm dò chuyện này.