Phật Môn Ác Thê

Chương 269: Chương 269: Đừng Làm Rộn




CHƯƠNG 265: ĐỪNG LÀM RỘN

Cả thanh liêm đao màu đen tản mát ra quang mang màu đỏ đầy tà ác. Hai con mắt Ma thú được khảm trên thân đao trông vô cùng hung hãn, nhìn như muốn chực chờ nhảy xổ ra, cắn xé mọi người thành từng mảnh nhỏ!

Ánh mắt Bắc Minh sáng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chuôi liêm đao!

Liêm đao kia tựa hồ cảm ứng được y, phát ra một tiếng oong. Bất quá, thanh âm rất nhẹ, cứ như đang đáp lại sự đụng chạm của Bắc Minh.

Bắc Minh nói nhỏ: “Lúc ở trong Bí cảnh, là ngươi một mực kêu gọi ta phải không?”

Nghe thế, hai con mắt màu đỏ trên thân đao lòe lóe phát sáng. Rồi bỗng nhiên, nó chui ra khỏi tay Bắc Minh, dừng lại trên người Âm Tế Thiên. Tiếp đó dùng cái đầu của ma thú, thân mật cọ cọ mặt Âm Tế Thiên!

Khóe mắt Bắc Minh giật giật!

Rốt cuộc cái thanh thần khí này đang tính làm gì thế, cư nhiên dám hôn đạo lữ của y ngay trước mặt y!

Âm Tế Thiên đang ngủ, cảm giác thấy trên mặt có cái gì đó lạnh lạnh, bĩu môi nói: “Đừng làm rộn!”

Hắn vung tay lên, liền tát trúng phóc ngay đầu của thanh thần khí.

Liêm đao màu đen chưa từ bỏ ý định, thu nhỏ thân hình lại, cỡ khoảng con chuột, kế đó nhanh nhẹ lách vào trong ổ chăn, cùng Âm Tế Thiên càng thêm thân mật tiếp xúc hơn.

Thân thể ấm áp của Âm Tế Thiên đột nhiên đụng tới một vật vừa cứng vừa lạnh như băng, cả người nhẹ run lên. Bất quá, hắn vẫn không mở mắt, chắc vì hắn biết người ngủ bên cạnh mình là Bắc Minh, cho nên rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Bắc Minh chợt nheo mắt lại. Dưới lớp chăn, Âm Tế Thiên không mặc bất cứ thứ gì cả.

“Đi ra!”

Liêm đao màu đen không ngừng phát ra âm thanh “ong ong ông ”, tựa như đang nói “Ta không ra đó!”

Trong mắt Bắc Minh lóe lên tia nhuy hiểm, vươn tay bắt lấy chuôi liêm đao, dùng sức kéo về phía mình.

Không ngờ, liêm đao cứ như đã mọc rễ, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Bắc Minh tức giận đến mức muốn lấy pháp khí ra làm thịt nó cho xong.

Đúng lúc này, một người một thần khí như cảm ứng được gì đó, động tác bỗng nhiên ngừng lại.

Liêm đao vụt chạy ra khỏi ổ chăn, xoay vòng trên không, chỉ nháy mắt đã biến thành một thanh thần khí cực lớn, hung bạo và tà ác.

Bắc Minh lạnh lùng nói: “Trở về!”

Liêm đao màu đen ông một tiếng, không tình nguyện lui vào trong Nhẫn không gian của Bắc Minh.

Bắc Minh nhìn cái Nhẫn, lạnh lùng hừ nhẹ, lần sau đừng mong y thả nó ra nữa.

Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn cửa sổ đang đóng chặt, nhẹ chân nhẹ tay nằm xuống cạnh thiếu niên, ôm người vào trong ngực, nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, một thân ảnh anh tuấn hạ xuống sân viện.

Ngoài phòng, Hiên Viên Duật nhìn chằm chằm cửa sổ, chần chờ một khắc, mới sử dụng thần thức dò vào bên trong, liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ.

Ánh mắt của y căng ra, khi quét đến dấu hôn trên cổ thiếu niên, ngực đột nhiên co rút mạnh, vội vàng thu hồi thần thức.

Trước đó, lúc y đang từ trong phòng luyện đan đi ra, nháy mắt cảm ứng được một cỗ khí tức tà ác rất quen thuộc, giống như khi Thôn Phách bắt được thanh thần khí màu đen kia.

Phương hướng là từ Minh Thăng Viện. Đến ngay cả thanh thần khí y đặt trong Nhẫn không gian cũng đã bị ảnh hưởng, không ngừng rung lên ong ong ông, như muốn xông ra ngoài.

Tuy nhiên, cả viện tử lại cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ chỉ có mình y phát hiện được cỗ khí tức khác thường này. Cho nên, y mới đặc biệt chạy tới đây xem.

Hiên Viên Duật nhanh chóng đưa tay che lấy ngực đang phát đau, nhíu mày.

Tại sao lại đau như vậy!

Ngày trước, khi nhìn thấy Bắc Minh với Tịch Thiên ở cùng một chỗ, tuy rằng trong lòng sẽ có chút không thoải mái, nhưng y còn có thể lạnh nhạt đối mặt, nghĩ đến sớm hay muộn y cũng sẽ đoạt người lại.

Nhưng mà, sau khi có thêm một phần ký ức, y càng ngày càng không có biện pháp đối mặt với hai người bọn họ. Thậm chí có loại xúc động, muốn lập tức nhào tới cướp người.

Hiên Viên Duật nhìn chằm chằm khung cửa sổ đóng chặt, đáy mắt lóe lên tia u ám. Y đứng ở ngoài phòng một lúc lâu, mới xoay người rời đi.

Trong phòng, Bắc Minh chậm rãi mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch, ôm thiếu niên càng chặt hơn.



Ngày tiếp theo, lúc Âm Tế Thiên tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Bắc Minh đâu.

Sau khi hắn rửa mặt sạch sẽ, liền đi ra khỏi phòng!

Bắc Đẩu canh giữ ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên, lập tức tiến lên bẩm báo: “Thiếu phu nhân, hôm nay Thiếu gia đã sớm đến phòng Luyện khí bế quan Luyện khí. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai ngày sau sẽ đi ra.”

Âm Tế Thiên nghe nói như thế, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hắn cảm thấy, chắc chắn Bắc Minh là đang tránh hắn, sợ hắn ép hỏi chuyện đêm qua.

Bắc Đẩu lại nói: “Thiếu phu nhân! Phu nhân đã tỉnh lại! Ngài có muốn đến viện của Hoành trưởng lão thăm Phu nhân một lát không?.”

Âm Tế Thiên nhướng mày: “Ý ngươi là Huyền Ngọc trưởng lão?”

“Đúng vậy!”

Âm Tế Thiên lắc đầu.

Hắn và Huyền Ngọc trưởng lão chẳng có chuyện gì để nói với nhau. Hơn nữa, trong lòng hắn đối với bà còn có một ít thành kiến.

Nếu hiện tại đi gặp bà, hắn chỉ sợ không khống chế được chính mình, lại châm chọc giễu cợt vài câu, làm người ta vừa mới tỉnh lại, bị tức giận đến ngất xỉu nữa thì khốn.

“Đúng rồi! Bắc Minh bế quan! Vậy bên Hạ Hầu Lân có ai tiếp đãi không?”

“Sau khi thân mình Phu nhân không còn việc gì, Hiên Viên công tử liền cùng với Hạ Hầu công tử xuất phủ!”

Âm Tế Thiên nói: “Vậy là tốt rồi!”

Cứ như vậy, cũng không cần hắn một người một mình đi đối mặt với với tên ngụy quân tử Hạ Hầu Lân kia!

“Thiếu phu nhân!”

Bắc Sinh và Bắc Duy nhìn thấy Âm Tế Thiên, lập tức kích động chạy về phía hắn.

Bắc Duy đến gần, đầu tiên là thỉnh lễ với Âm Tế Thiên, kế đó mới nói lên chuyện tình của Thú Viên: “Thiếu phu nhân, mấy ngày ngài không ở Bắc gia, đều do Lập quản sự phụ trách toàn bộ công việc của Thú Viên. Giờ ngài đã trở về, có phải muốn tiếp nhận lại sự vụ, để tự tay ngài quản lý không?”

Âm Tế Thiên chẳng hề mảy may quan tâm là ai quản lý, hỏi: “Ta không có ở đây, là ai mua đồ ăn cho Yêu thú?”

Bắc Sinh cười hắc hắc: “Là bọn ta!”

Việc tốt như vậy, sao có thể tặng cho người khác chứ!

Bắc Suy lấy số linh thạch ăn chận được từ việc mua đồ ăn cho Yêu thú ra, đưa cho Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên liếc nhìn gói to trong tay gã, nói: “Các ngươi chia nó thành hai phần, một nửa đưa ta, một nửa kia phân cho hai người các ngươi!”

Bắc Duy ngốc rớt!

Ánh mắt Bắc Sinh mở lớn: “Thật không?”

Bắc Đẩu đứng bên cạnh, nhìn ba người quang minh chính đại phân chia ‘tang vật’, lạnh lùng hừ một tiếng.

Âm Tế Thiên cười nói: “Xem như là phần thưởng dành cho các ngươi!”

Hai người cao hứng, rối rít tạ ơn Âm Tế Thiên!

Bắc Duy hỏi: “Thiếu phu nhân, ngươi tính khi nào nhận lại quyền quản lý Thú Viên?”

Âm Tế Thiên nhăn mày: “Nếu các ngươi cảm thấy Lập quản sự làm tốt, vậy cứ để cho hắn tiếp tục giữ vị trí tổng quản đi!”

Qua hai ngày nữa, hắn sẽ phải đi Minh ngục, căn bản không có khả năng quan tâm việc của Thú Viên.

“Vậy Thiếu phu nhân có còn phụ trách việc mua đồ ăn cho Yêu thú không?”

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Vẫn nên để hai người các ngươi phụ trách đi!”

“Nếu đã như vậy, đợi một lát nữa bọn ta sẽ xuất phủ một chuyến, mua đồ ăn cho Yêu thú về!”

Âm Tế Thiên nhướng mày: “Hôm nay là ngày mua đồ ăn cho Yêu thú sao?”

“Đúng vậy!”

Âm Tế Thiên nghĩ đến Đại thôn trưởng của Thôn Đậu Hoa, ánh mắt lóe lóe, nhếch môi cười nói: “Hôm nay các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, để ta tự mình đi mua đồ ăn cho.”

Bắc Duy hốt hoảng nói: “Chúng ta là hộ vệ của Thiếu phu nhân, phải tùy thời bảo vệ Thiếu phu nhân an toàn!”

“Không cần!”

Âm Tế Thiên vừa nói xong, liền vụt biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Ba người Bắc Đẩu, Bắc Duy, Bắc Sinh khiếp sợ mà đứng im tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn!

Chẳng biết qua bao lâu, Bắc Sinh mới lắp bắp chỉ vào chỗ mà Âm Tế Thiên biến mất, nói: “Thiếu… Thiếu… Thiếu… Thiếu phu nhân không thấy nữa!”

Không nghĩ tới, gã có may mắn thấy được tận mắt!



Sau khi Âm Tế Thiên rời khỏi Minh Thăng Viện, liền bay thẳng đến gian nhà của Đại thôn trưởng Thôn Đậu Hoa.

Lúc này, có hai người đang ngồi trong đại sảnh, một người là Đại thôn trưởng, một người khác lại chính là Thần Sử đã giết sạch toàn bộ người trên Duyên sơn, theo như lời Đại thôn trưởng đã kể.

Thần Sử nhăn mày: “Đêm qua, ta cảm ứng được khí tức do thần khí của Ám thần Vương phát ra!”

Đại thôn trưởng ngớ người: “Ý của ngươi là có người mang thần khí của Ám Thần Vương ra khỏi Bí cảnh?”

“Đúng vậy!”

Đại thôn trưởng vội hỏi: “Là ai mang thần khí của Ám Thần Vương ra khỏi Bí cảnh?”

Thần sử tức giận lườm hắn một cái: “Ngoại trừ…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Đại thôn trưởng bị kinh hách, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên!

Thần Sử cũng giật mình theo.

Sau khi nhìn thấy rõ người đến, cả hai lập tức thở phào một hơn: “Sao ngươi lại đến đây?”

Âm Tế Thiên thật không ngờ Thần Sử cũng có mặt nơi này, hơi ngạc nhiên một chút. Sau đó, thản nhiên liếc ra phía sau Thần Sử, nhìn vào Đại thôn trưởng, nhếch môi chế giễu: “Hóa ra Đại thôn trưởng có quen biết với Thần Sử ahh!”

Đại thôn trưởng lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười.

Âm Tế Thiên quét mắt nhìn đồ vật đặt trên bàn, tiếp tục đùa cợt nói: “Vừa nước trà, vừa điểm tâm, xem ra mối quan hệ của hai người các ngươi rất không tồi!”

Đáy mắt Thần Sử hiện lên vẻ khó hiểu, vì sao Âm Tế Thiên thấy bọn họ ở chung, lại lạnh lùng trào phúng như vậy?

Đại thôn trưởng vội vàng hô: “Tịch Thiên, ngươi hãy nghe ta giải thích!”

Âm Tế Thiên ngồi lên cái ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói đi, ta nghe đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.