CHƯƠNG 118: HƯ KHÔNG TRƯỞNG LÃO.
Tiếng rống tựa như yêu thú rầm rú, bao phủ lấy toàn bộ mảnh đất trống, khiến nhóm tu sĩ đang châu đầu ghé tai đều bị giật mình nhảy dựng lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, bất mãn nhìn người vừa tới kia. Khi thấy đối phương là một nam nhân trung niên mặc y phục của Thuần Trần phái thì lại tiếp tục rỉ tai to nhỏ. Chẳng qua, đề tài chuyển từ yêu thú sinh con sang vụ tranh cãi gì đó xảy ra giữa Thuần Trần phái và Bắc gia.
“Không phải quan hệ giữa Thuần Trần phái và Bắc gia vẫn luôn tốt à? Sao lúc này trưởng lão Thuần Trần phái lại nổi giận đùng đùng cứ như muốn tìm Bắc gia tính sổ vậy?”
“Thuần Trần phái và Bắc gia có mối quan hệ tốt cũng đã hơn trăm năm, chưa tính Huyền Ngọc trưởng lão và Hoành trưởng lão còn kết thành đạo lữ. Xem ra, trong lúc Thú Triều thì Thuần Trần phái với Bắc gia có xảy ra xung đột gì đó rồi.”.
Âm Tế Thiên nghe thấy tiếng rống giận đòi tìm gia chủ Bắc gia của Huyền Bạch trưởng lão thì liền biết chắc là vì chuyện Thanh Phong Thanh Bảo! Tộc trưởng và các trưởng lão Bắc gia đều nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, tuy nhiên vẫn trưng khuôn mặt tươi cười tiến lên tiếp đón. Bắc Minh ra dấu cho Bắc Đẩu, gã lập tức hiểu ý, đuổi kịp bước chân của tộc trưởng, đi theo tiếp đón Huyền Bạch trưởng lão cùng với đoàn người của Thuần Trần phái. Bắc Thần cười cười nói: “Đã lâu không gặp Huyền Bạch trưởng lão, nghe nói trước Thú Triều một tháng Huyền Bạch trưởng lão đã tấn chức thêm một bậc nữa! Thật là đáng mừng!”
Huyền Bạch trưởng lão tức giận trừng mắt: “Người lão phu tìm không phải tộc trưởng mà là gia chủ của Bắc gia! Bằng không để Bắc Vũ Hoành đi ra cũng được!”
Bắc Vũ Hoành đứng trong nhóm người, nghe thấy Huyền Bạch trưởng lão tìm mình thì đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó bước ra, ôn hòa hỏi: “Không biết Huyền Bạch trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện gì sao?” Huyền Bạch trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này còn phải hỏi con dâu tốt của ngươi!”
Âm Tế Thiên đứng ở đằng xa nghe thấy Huyền Bạch trưởng lão gọi ba chữ ‘con dâu tốt’ thì khóe mắt giật giật. Bắc Vũ Hoành sửng sốt: “Ý ngài là nói Tịch Thiên?”
Huyền Bạch trưởng lão hung ác trừng ông: “Chẳng nhẽ nhà ngươi còn có thêm một con dâu nữa sao?”
Bắc Vũ Hoành cũng không để bụng câu nói đầy ác ý của lão ta, vẫn ôn hòa cười: “Xin hỏi Huyền Bạch trưởng lão, Tịch Thiên đã làm chuyện gì mà ngài lại tức giận như vậy?”
Huyền Bạch trưởng lão giận dữ đến hai con mắt vằn lên tơ máu: “Lão phu không chỉ tức giận mà còn muốn giết chết hắn!”
Tộc trưởng và các trưởng lão Bắc gia đều sửng sốt! Huyền Bạch trưởng lão quay đầu: “Thanh Phong Thanh Bảo, các ngươi đi ra!”
Thanh Phong Thanh Bảo đi từ trong đám đệ tử ra, đứng lại bên cạnh Huyền Bạch trưởng lão, căm tức trừng Bắc Vũ Hoành. Huyền Bạch trưởng lão liếc sang hai người Thanh Phong Thanh Bảo, ngữ khí dịu đi rất nhiều: “Há miệng ra cho bọn họ nhìn!”
Thanh Phong Thanh Bảo dùng ánh mắt bi phẫn nhìn Bắc Vũ Hoành sau đó chậm rãi há miệng. Đám người Bắc gia nghi hoặc nhìn vào trong miệng Thanh Phong Thanh Bảo, lúc ban đầu thì không thấy cái gì đáng nói, nhưng nhìn kĩ lại mới phát hiện đầu lưỡi của cả hai người đều bị cắt đi phân nửa. Mọi người trông thấy như vậy không khỏi hít mạnh một hơi!
Bắc Vũ Hoành khẽ chấn động: “Này…”
Huyền Bạch trưởng lão căm giận nói: “Đây là do con dâu tốt của ngươi cắt đấy!”
Bắc Vũ Hoành vừa nghe liền bật cười: “Huyền Bạch trưởng lão, có phải ngài đang nói đùa hay không? Tịch Thiên…” Bắc Vũ Hoành hơi dừng một chút: “Chắc ngài và các vị ở đây đều từng nghe qua chuyện của Tịch Thiên, hẳn các vị đều hiểu rõ hắn làm sao có khả năng cắt được đầu lưỡi của Thanh Phong Thanh Bảo?”
Những người khác cũng cảm thấy hết sức buồn cười, người bình thường làm sao có thể đả thương được tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ? Thậm chí cả tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng không đụng tay được. Bắc Đẩu nghe đến đó, mau lẹ quay đầu chạy trở về, đem sự tình nói cho Bắc Minh biết.
Huyền Bạch trưởng lão thấy mọi người cười trộm, mặt không khỏi đỏ hết lên, cả giận nói: “Ý ngươi là lão phu vu hãm con dâu của ngươi?”
“Không! Không!” Bắc Vũ Hoành vội lắc đầu: “Ta chỉ là tò mò, làm sao một người thường như Tịch Thiên có thể đả thương một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi!”
Huyền Bạch trưởng lão lạnh mặt: “Thanh Phong Thanh Bảo nói, lúc Tịch Thiên cắt lưỡi bọn họ thì hắn cũng chính miệng thừa nhận, tuy rằng linh căn đã bị hủy nhưng trong thân thể hắn lại toát ra một năng lực mới!”
Lão vừa nói xong thì xung quanh bỗng trở nên xôn xao, ai cũng rất khiếp sợ trước tin tức kia. Bắc Vũ Hoành cười lạnh: “Những việc này đều do các người nói phiếm diện, chuyện là do các người khơi mào, có ai chứng minh được rằng người đả thương đệ tử của các người chính là Tịch Thiên?”
Huyền Bạch trưởng lão trừng mắt: “Ngươi kêu con dâu ngươi qua đây, dùng thần thức thử xem trong cơ thể hắn có còn linh căn hay không, rất nhanh sẽ rõ ràng thôi!”
Các trưởng lão khác của Thuần Trần phái cũng nói phụ họa theo: “Đúng! Kêu Tịch Thiên ra đây, dùng thần thức tra rõ ràng xem trong cơ thể của hắn còn linh căn không, khi đó mọi chuyện sẽ rõ ràng!”
Huyền Bạch trưởng lão lại nói: “Hơn nữa, lão phu nghe nói con dâu ngươi còn có một yêu thú cấp tám, vậy chuyện hắn muốn đả thương một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chẳng phải rất dễ dàng sao?”
Yêu thú cấp tám?
Người Bắc gia đều kinh ngạc nhìn Huyền Bạch trưởng lão. Bắc Vũ Hoành cũng hơi hơi sửng sốt. Lúc này bỗng có người nói: “Minh thiếu gia cùng phu nhân của y lại đây!”
Đám người Bắc gia mau chóng dạt ra, nhường đường để Bắc Minh và Tịch Thiên đi tới. Thanh Phong Thanh Bảo vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên thì sắc mặt đại biến, trong lòng không ngừng run rẩy. Chuyện mấy hôm trước vẫn còn mới mẻ, hiện tại bọn họ hận không thể đem tên hòa thượng thối trước mắt ra thiên đao vạn quả. Thanh Phong Thanh Bảo lập tức rút kiếm, hướng Tịch Thiên phóng tới. Mấy tên đệ tử phía sau cũng cuống quít rút kiếm chuẩn bị cùng hai người kia liều mạng với Âm Tế Thiên.
Huyền Bạch trưởng lão vừa nhìn thấy Tịch Thiên, sắc mặt giận dữ: “Chính là tên hòa thượng thối ngươi đả thương đệ tử của lão phu?”
Nói xong, trên người lập tức thả ra uy áp đánh úp về phía Âm Tế Thiên. Bắc Vũ Hoành rùng mình một cái, nhanh chóng thả ra uy áp chắn cho Âm Tế Thiên và Bắc Minh!
“Huyền Bạch trưởng lão, chẳng nhẽ ngươi muốn ở trước mắt bao nhiêu người giết Tịch Thiên, sau đó xài chiêu chết không người đối chứng sao?”
Huyền Bạch trưởng lão vừa nghe, vội vàng thu lại uy áp của mình, hung hăng trừng Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên chắp tay trước ngực: “A di đà phật! Xin hỏi Huyền Bạch trưởng lão, khi nào thì bần tăng đả thương đệ tử của ngài? Lại hỏi ta đả thương đệ tử của ngài bằng cách gì? Việc này nói ra cũng cần có căn cứ, rõ ràng rành mạch thì bần tăng mới có thể tâm phục khẩu phục, rồi cam tâm tình nguyện để ngài sử dụng thần thức điều tra thân thể bần tăng!”
Huyền Bạch trưởng lão không thèm xem Âm Tế Thiên vào mắt, châm chọc nói: “Lão phu muốn dùng thần thức để điều tra thân thể ngươi, ngươi còn có thể chống cự được sao?”
“Là tên khốn kiếp nào muốn dùng thần thức điều tra thân thể của đồ đệ nhà ta!”
Tiếng thét đầy tức giận từ phía sau vọng đến, theo sát đó là một cỗ uy áp cực lớn điên cuồng ập tới, làm cho nét mặt các trưởng lão Thuần Trần phái và Bắc gia đại biến. Nhất là Huyền Bạch trưởng lão, gương mặt lão ta nhất thời rút sạch máu, chỉ thiếu không bị uy áp kia làm cho quỳ mọp xuống đất.
“Sư bá, thỉnh ngài tự xưng là bần tăng, còn có, thỉnh ngài xưng hô Huyền Bạch trưởng lão là thí chủ!” Tịch Lễ đi theo phía sau ôn hòa sửa lời.
“Vớ vẩn! Có người bắt nạt đệ tử của lão tử, còn xưng đối phương là thí chủ làm cái rắm gì!” Tiếng thét đầy tức giận kia lại một lần nữa nổi lên.
Là Hư Không!
Âm Tế Thiên nhìn thấy một vị hòa thượng tuấn tú tầm mười bảy mười tám tuổi từ trong đám người đi ra, bèn vui mừng hô: “Sư phụ!”
Hư Không nhìn thấy Tịch Thiên thì vẻ mặt tức giận nháy mắt biến thành tươi cười trìu mến, một bước vọt tới gắt gao kéo hắn ôm vào trong ngực: “Đồ đệ ngoan của lão tử, ngươi chịu nhiều thiệt thòi rồi! Lão tử vừa mới tới thì nghe được có tên khốn kiếp nào đó gây phiền toái cho ngươi, vì thế gấp rút chạy sang đây. Không sợ, có lão tử làm chỗ dựa, xem xem kẻ nào dám bắt nạt ngươi. Còn có, sư huynh Tịch Thiện của ngươi đang kéo thêm người! Đợi đệ tử Vạn Phật tự tập họp đông đủ, bảo bọn họ niệm kinh dìm chết tên khốn khiếp kia!”
Mọi người: “…”
Nghe một chút, nghe một chút, cái kiểu nói chuyện này thì giống cao tăng đắc đạo ở chỗ nào?
Vẻ mặt Tịch Lễ đầy bất đắc dĩ thì thầm: “A di đà phật!”
Hắn có thể vờ như không quen biết cái người tên Hư Không này được chứ? Âm Tế Thiên xấu hổ nhìn Hư Không so với hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu. Bất quá, người này quả thật chính là Hư Không trưởng lão, hơn nữa tính tình của Tịch Thiện cũng học từ người này phải không?
“Phiền toái Hư Không trưởng lão trả lại Tịch Thiên cho ta!”
Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hư Không cứ ôm mãi không thả Tịch Thiên ra, lúc này con ngươi đen ngập đầy vẻ ghen tuông, chỉ thiếu chưa lấy giấm chua dìm chết Hư Không mà thôi. Đáng tiếc, trong mắt Hư Không chỉ có Âm Tế Thiên, căn bản không nghe thấy lời Bắc Minh nói, trực tiếp giơ hai tay ôm lấy mặt Âm Tế Thiên xoa xoa: “Ừ… vẫn xinh đẹp như vậy, họ Bắc nhất định chăm sóc ngươi rất tốt! Không tồi không tồi, nếu dám để ngươi gầy đi một chút, lão tử nhất định khiến Bắc gia sống không yên lành!”
Tộc trưởng và các trưởng lão Bắc gia đồng loạt rùng mình, bỗng cảm thấy rất may mắn là mình chưa có bắt nạt gì Tịch Thiên.
Trán Âm Tế Thiên trượt xuống mấy cái lằn đen ==||||, không nể mặt mà đẩy Hư Không ra: “Sư phụ, ta có vài việc muốn hỏi ngươi…”